Lạc Ương Ương và Phong Thánh tay dắt tay đi thật lâu, hai người đều không nói chuyện.
Ban đầu, Lạc Ương Ương lo lắng Tô Phạm hiểu lầm, muốn rút tay về không cho Phong Thánh dắt.
Nhưng sức lực Phong Thánh lớn hơn cô, cô cũng không tiện giãy giụa đến quá rõ ràng, hai người liền vẫn luôn nắm như vậy.
Trong không khí trầm mặc có chút vi diệu, Phong Thánh đột nhiên lên tiếng nói: “Anh ta là gì của cô?”
“Bạn học.” Cho dù Phong Thánh không nói rõ, Lạc Ương Ương cũng biết, ‘ anh ta ’ trong miệng anh, là chỉ Tô Phạm.
“Bạn học cao trung?” Phong Thánh nghiêng mắt nhìn qua.
Dưới đèn đường xa xa gần gần, khuôn mặt cúi xuống của Lạc Ương Ương lúc sáng lúc tối.
Khuôn mặt mông lung an tĩnh của cô, làm tâm anh, trong nháy mắt liền yên ổn xuống.
Cảm giác thực kỳ diệu, cũng rất tốt đẹp.
“Không chỉ vậy, còn là bạn học sơ trung, tiểu học.” Lạc Ương Ương cúi đầu nhỏ xuống, ngữ khí rầu rĩ, không biết suy nghĩ cái gì.
Phong Thánh khẽ nhíu mày lạnh, Tô Phạm và vật nhỏ của anh, quen biết lâu như vậy?
Trong nháy mắt này, anh nghĩ tới một từ.
Thanh mai trúc mã.
Từ này làm Phong Thánh phi thường khó chịu, tựa hồ giống như anh đến trễ.
Lạc Ương Ương không ngước mắt nhìn Phong Thánh, chỉ giọng nói hờn dỗi nói tiếp:
“Còn có Vưu Vưu, ba người chúng tôi từ tiểu học đến cao trung, đều là bạn học cùng lớp.”
“Chính là cô gái lần trước cùng nhau ăn đồ nướng BBQ với cô?” Tâm tình tốt của Phong Thánh cứ như vậy liền ném đi.
Thanh mai trúc mã còn có một người nữa, không phải chỉ có Lạc Ương Ương và Tô Phạm, cũng không tệ lắm.
“Ừ.” Lạc Ương Ương gật đầu, vẫn không có ý tứ ngẩng đầu nói chuyện như cũ.
“Cô vẫn luôn cúi đầu làm gì? Trên mặt đất có vàng nhặt?” Phong Thánh có ý kiến với thái độ thất thần của Lạc Ương Ương.