Lạc Ương Ương đã bắt đầu ăn bánh kem, cô nhìn thoáng qua Phong Thánh đang nói điện thoại.
Tuy rằng vừa rồi anh nói đến tên cô, nhưng cô cũng không có ý tứ cướp điện thoại của mình về nói.
Bởi vì sắc mặt Phong Thánh không tốt lắm, cô vẫn là đừng đụng vào họng súng.
“Về sau không có việc gì ít gọi điện thoại cho Lạc Ương Ương!” Trong giọng nói lãnh trầm của Phong Thánh, ngầm có ý cảnh cáo.
Phong Hành gọi vật nhỏ, khẳng định không có ý tốt.
“Lạc Ương Ương tốt xấu gì cũng là em gái nhỏ nhà họ Phong chúng ta, em là anh họ em ấy, gọi điện thoại cho em ấy, chẳng lẽ còn cần trải qua sự đồng ý của anh hai?”
Nụ cười âm hiểm nơi khóe miệng của Phong Hành càng sâu, cũng không có để lời nói của Phong Thánh ở trong lòng.
Nếu anh không gọi điện thoại cho Lạc Ương Ương, sao bồi dưỡng tình cảm anh em được?
Dù sao Lạc Ương Ương cũng sẽ không chủ động gọi cho anh, anh mới đành gọi tới.
“Phong Hành, tốt nhất chú biết chú đang làm cái gì!” Sau khi Phong Thánh lời nói thâm ý nói xong, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Anh còn thuận tay kéo số di động của Phong Hành vào sổ đen.
Lạc Ương Ương không có phát hiện mờ ám quang minh chính đại của Phong Thánh, thấy anh nói xong, liền dò hỏi: “Phong Hành gọi tới? Anh ta gọi tới làm gì?”
“Ai biết anh ta muốn làm gì, chắc chắn không phải chuyện tốt.” Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương, “Còn nhớ rõ tôi đã nói cái gì với em không?”
“Nhớ rõ.” Miệng Lạc Ương Ương ngậm đầy bánh kem, yên lặng gật đầu, “Cách xa Phong Hành, anh ta không phải thứ tốt.”
Lạc Ương Ương nhịn không được ở trong lòng chửi thầm, lúc Phong Thánh đánh giá Phong Hành như vậy, có nghĩ tới hay không, chính anh cũng không phải thứ tốt.
Ít nhất ở nơi này của cô, cô cảm thấy Phong Thánh hư thấu.
Đối với trả lời của Lạc Ương Ương, Phong Thánh vẫn coi như là vừa lòng, không quên lời nói cố ý dặn dò của anh, cũng coi như không tồi.
Anh và Phong Hành vì Phong thị tranh đấu gay gắt, anh không muốn liên lụy Lạc Ương Ương vào.