Chẳng lẽ muốn hiện tại cô bỏ trốn theo anh, anh mới vừa lòng sao?
“Chiếc nhẫn này, em muốn hay là không muốn?” Phong Thánh cố chấp lên liền liều mạng chủ nghĩa độc tài của anh.
Lạc Ương Ương vốn là lửa giận công tâm, lần này, lồng ngực tràn ngập lửa giận càng kêu gào hoàn toàn xông lên đầu.
“Không muốn!” Lạc Ương Ương lửa giận bốc lên xoay người một cái, nhẫn bạch ngọc cô bị Phong Thánh buộc ôm trong lòng bàn tay, dưới xúc động liền dùng lực vung ném ra ngoài.
“Không muốn không muốn!” Cùng với nước mắt Lạc Ương Ương rơi xuống, cô mất khống chế rống giận, sau khi rống xong xoay người liền chạy.
Vì sao nhất định phải bức cô!
Liền không thể để cô có không gian thở dốc ư?
Gió lạnh ban đêm lạnh run, gió lạnh thổi tới trên mặt đều mang theo rét lạnh thấu xương.
Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương xoay người liền chạy, không có đuổi theo, cũng không lên tiếng bảo cô đứng lại nữa.
Phỏng chừng Lạc Ương Ương bởi vì cảm xúc mất khống chế, bước chân chạy vội có chút không vững, thân ảnh mảnh khảnh tựa như lá rụng trong gió, có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Trong vừa hoa băng tuyết ngập trời, cuối cùng bóng dáng biến mất khỏi mắt lạnh của Phong Thánh, chạy vào biệt thự.
Phong Thánh vẫn không nhúc nhích đứng ở bên tuyết tùng, anh duy trì động tác bàn tay mở ra, qua lúc lâu mới động tác cứng đờ chậm rãi buông xuống.
Phong Thánh đứng một mình ở trong băng tuyết ngập trời, mắt lạnh còn lạnh hơn băng tuyết chung quanh, thật lâu ngưng mắt nhìn phương hướng Lạc Ương Ương biến mất, thân ảnh đĩnh bạt vĩ ngạn không khỏi nhiều thêm một tia cô đơn.
Lạc Ương Ương cố ý tiến vào biệt thự từ cửa sau.
Cô thật cẩn thận mà muốn tránh né mọi người, lại vào lúc sắp lên đến lầu ba, chạm mặt với Phong Diệc Hàm ở cửa cầu thang lầu ba.
“Ồ!” Phong Diệc Hàm vốn không muốn để ý Lạc Ương Ương, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nhiễm tơ máu hồng của cô, đột nhiên ngăn cản cô, “Cô đây là khóc?”
“……” Tâm tình Lạc Ương Ương phi thường không tốt, không rảnh tranh cãi đấu đá với Phong Diệc Hàm.