Cô nhớ tới ngày mẹ kết hôn, sau khi cô ở câu lạc bộ bị người hạ dược, người đàn ông trẻ tuổi mạnh mẽ mang cô đi ý đồ gây rối.
Người đàn ông kia, chính là anh ta!
Nhưng người đàn ông ngồi ở trên ghế này!
“Xem ra, cô còn nhớ rõ tôi.” Nhìn Lạc Ương Ương bởi vì sợ hãi, mà mở thật lớn đôi mắt, Giang Hải Phong cười một tiếng, ánh mắt lại càng hung ác nham hiểm,
Ngày mùa đông, cái trán Lạc Ương Ương che kín mồ hôi tinh tế, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Cô còn nhớ rõ tên tôi là gì không?” Giang Hải Phong đứng lên, “Tôi tự giới thiệu lại một chút, tôi tên Giang Hải Phong.”
Giang Hải Phong một thân trang phục hưu nhàn màu đen đậm, đi từng bước về phía giường nhỏ.
Mắt sắc của Lạc Ương Ương phát hiện, lúc Giang Hải Phong đi đường, chân có chút què, tuy rằng anh ta cực lực che dấu, nhưng tư thế đi đường của anh ta, vẫn là không quá giống người bình thường.
Nhận thấy được Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm chân anh ta, hai tròng mắt hung ác nham hiểm của Giang Hải Phong tựa như dao găm nhiễm nước độc:
“Cô có biết hay không? Chính là bởi vì cô! Lão tử ở trên giường nằm suốt ba tháng không xuống giường được!”
Giang Hải Phong đi đến trước giường nhỏ, còn bay lên một chân tàn nhẫn đá giường nhỏ: “Chân này của lão tử què rồi! Què rồi cô hiểu không!”
“……” Đá giường nhỏ đến vang lên một âm thanh kẽo kẹt, chấn động đến trong lòng Lạc Ương Ương run sợ, bả vai nhỏ co rúm lại dùng sức lui về sau, vừa vặn mất đường lui ở phía sau.
Giang Hải Phong nhìn Lạc Ương Ương sợ hãi không thôi, đột nhiên vươn tay với tên đàn ông vạm vỡ đứng ở đuôi giường: “Đưa dao cho tôi!”
“Ưm……” Trong ánh mắt Lạc Ương Ương tràn đầy hoảng sợ, sợ hãi lắc đầu.
Giang Hải Phong muốn làm gì?
Anh cầm dao làm gì!
Trong tay Giang Hải Phong cầm dao, chân trái què dẫm một chân lên giường nhỏ.
Giường đơn nhỏ vốn dĩ liền không lớn, anh khom người một cái liền cách Lạc Ương Ương rất gần.