Chẳng may trong lòng Phong Thánh ngăn cách liền xa cách Lạc Ương Ương, cuối cùng khiến cho nó giống như đối với Phong Diệc Hàm.
Giữa anh em không có một chút tình cảm, vậy cũng có chút bất lợi với sự hòa thuận của gia đình.
Aizz.
Phong Khải Việt ở trong lòng thở dài một tiếng, chỉ có thể cầu nguyện, trong lòng đứa con trai lớn này của ông có chừng mực, sẽ không xằng bậy.
Nỗi lòng Phong Khải Việt có chút phức tạp, tự mình uống trà.
Ông cũng không có thấy, sau khi Phong Thánh nghe được câu trả lời của ông, trong mắt lạnh chợt lóe qua ánh sáng phúc hắc.
Một ngày kia, nếu Phong Khải Việt biết được, Phong Thánh tên nhóc thúi này, đều tính kế với lão tử như ông.
Không biết ông có thể nhảy dựng lên đánh Phong Thánh một trận không.
Sau khi Phong Thánh lấy phương thức hai lượng bát ngàn cân đối phó với Phong Khải Việt xong.
Anh lên đến lầu hai, phải đối mặt chính là một con mèo ngoan ngoãn dịu ngoan ngày thường, lúc này lại đang dựng lông.
Cửa phòng của Lạc Ương Ương cũng không có đóng, Phong Thánh đi qua, nhìn thấy cô đang ở trong phòng dạo bước, trong miệng lầm bầm không biết đang nói thầm cái gì.
Phong Thánh khoanh tay trước ngực dựa nghiêng ở trên khung cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn Lạc Ương Ương đưa lưng về phía cửa: “Em đây là đang đợi anh sao?”
Lạc Ương Ương ‘ vèo’ một tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Phong Thánh dựa vào cửa, cô lập tức liền dựng lông: “Phong Thánh! Anh điên rồi sao?”
Một bữa cơm, Phong Khải Việt nhìn cô nhiều lần như vậy, ánh mắt hoài nghi đánh giá thật sâu kia, đều sắp hù chết cô.
“Không có điên? Anh đây không phải rất tốt ư?” Phong Thánh nói xong liền đi vào trong phòng.
Ở trong lửa giận ngập trời trừng mắt của Lạc Ương Ương, anh một phen bế cô lên.
Lại lần nữa nâng cao cô đến nhìn thẳng với anh, ánh mắt cực nóng của Phong Thánh có thể bỏng rát người: “Anh chỉ vào lúc ở trên giường mới điên cuồng.”
“Anh……” Nhìn Phong Thánh thâm tình như vậy, lửa giận tràn ngập của Lạc Ương Ương, đột nhiên liền không có cửa phát tiết ra.