“Không tham gia?” Lạc Anh khó hiểu nhìn con gái của mình, “Vì sao?”
“Ách……” Đối mặt truy hỏi của mẹ, Lạc Ương Ương nỗ lực tìm cớ, “Ngày mai thi, con muốn về trường học ôn tập.”
“Thành tích của con vẫn luôn khá tốt, mẹ tin tưởng cho dù con không ôn tập, cũng có thể thi rất tốt.”
Lạc Anh cũng không cho rằng chuyện ôn tập này, quan trọng hơn sinh nhật Phong Thánh.
Hơn nữa, bà nhớ rõ mấy lần thi trước Ương Ương rất ít ôn tập, toàn dựa vào tích lũy trên lớp học ngày thường.
“Mẹ, người mời đến sinh nhật anh hai, con đều không quen biết, con đứng ngốc ở một bên cũng không biết phải làm gì, dứt khoát liền không tham gia đi, được không?”
Lạc Ương Ương ôm cánh tay mẹ, nhẹ nhàng lắc lư làm nũng nói.
Cho dù không phải là tiệc sinh nhật của Phong Thánh, tưởng tượng đến phải tham dự cái loại yến hội xa xỉ của xã hội thượng lưu này, cô liền khẩn trương.
Cô và những người trong yến hội, không có bất kỳ đề tài chùng gì, hoàn toàn chính là người hai thế giới.
“Không tốt.” Lạc Anh kiên quyết không bị Lạc Ương Ương ảnh hưởng, “Ương Ương, không ai muốn con làm gì, con cứ ngồi một bên ăn bánh kem cũng được, nhưng con nhất định phải tham gia.”
Sinh nhật con trai cha dượng, nếu Ương Ương không dự tiệc, sẽ bị người ta nói xấu.
“Được rồi.” Lạc Ương Ương mất mát cúi đầu nhỏ xuống.
Vậy buổi tối cô trốn vào trong góc, ai cũng đừng nghĩ tìm được cô.
“Ương Ương, vù sai con không muốn tham gia như vậy?”
Lạc Anh phát giác, Ương Ương tựa hồ đabg sợ hãi cái gì đó.
“Con không quá muốn tham gia, chính là đều không quen biết ai, không quá quen tham gia loại yến hội này.”
Lạc Ương Ương hơi nhấc khuôn mặt nhỏ, tươi cười điềm mỹ nở rộ ra một chút.
“Không có việc gì, yên tâm.” Lạc Anh cười ôn nhu, trấn an vỗ mu bàn tay của Lạc Ương Ương.
“Vâng.” Lạc Ương Ương tươi cười thật lớn, đầu lại điểm đến có chút miễn cưỡng.
Cho dù là sinh nhật, Phong Thánh cũng cứ theo lẽ thường đi làm đến 5 giờ, lúc này mới tan tầm về nhà.