Trải qua đêm ba mươi đó, cô là không muốn tiếp xúc với Phong Hành chút nào nữa.
“Ừ.” Mã Phong gật đầu.
Sau đó, rốt cuộc Lạc Ương Ương đóng phim không gặp qua Phong Hành ở phim trường nữa.
Bộ phim này, sau khi qua năm bắt đầu làm việc hơn hai tháng.
Lạc Ương Ương vì đóng phim, rơi xuống không ít chương trình học, thật vất vả quay xong đóng máy, cô mệt đến ở nhà ngủ suốt một ngày.
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Phong thị.
Sau khi Phong Thánh lại ký xuống một chữ ký đầu bút lông cứng cáp lên trên văn kiện, theo bản năng nghiêng mắt nhìn về phía bên phải.
Lạc Ương Ương mặc một thân trang phục nghề nghiệp màu đen, ở trên bàn làm việc trước cửa sổ sát đất bùm bùm đánh chữ.
Ánh mặt trời rơi tiến vào từ ngoài cửa sổ, quanh thân cô bị phủ lên một tầng ánh sáng vàng kim ấm người.
Nhìn sườn mặt nghiêm túc làm việc của cô, Phong Thánh nhịn không được muốn tới gần cô, anh vừa nghĩ người cũng đã đứng lên theo, đi về phía cô: “Ương Ương.”
“Ừ.” Ngón tay thon dài xanh miết của Lạc Ương Ương bay múa ở trên bàn phím, tầm mắt ngưng tụ ở trên màn hình, không chút để ý đáp nhẹ một tiếng.
Phong Thánh đứng ở phía sau Lạc Ương Ương, tùy ý nhìn vài lần, phát hiện cô đang viết kịch bản.
“Em khát, rót cho em ly nước.” Lạc Ương Ương linh cảm bạo lều đang viết đến chỗ cao trào, mặc kệ là đại não hay là ngón tay đều không muốn dừng lại, chẳng sợ một giây cũng không nghĩ.
Trong văn phòng chỉ có hai người, lời này của Lạc Ương Ương tự nhiên là nói với Phong Thánh, ngữ khí cô đặc biệt bình thường, tựa như đang nói xin chào.
Phong Thánh sửng sốt trong chớp mắt, bởi vì từ nhỏ đến lớn anh chưa từng tiếp nhận qua mệnh lệnh như vậy.
Liếc mắt cái ly đã thấy đáy trên bàn Lạc Ương Ương một cái, nhìn nhìn cô lại đắm chìm ở trong chuyện xưa kịch bản, Phong Thánh sủng nịch xoa vuốt đầu dưa của cô: “Vật nhỏ, toàn thế giới chỉ có em dám sai sử anh như vậy.”
Sau khi Phong Thánh nói xong cũng sờ xong, xoay người đi trở về bàn làm việc của anh.
Lạc Ương Ương lại liên tục đánh bàn phím mấy chục lần, mới phản ứng lại Phong Thánh vừa mới nói chuyện.