Cô lại có thể thảo luận vấn đề này với Phong Thánh.
Phong Thánh nhướng mày nhìn khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ lên của Lạc Ương Ương: “Lễ vật này quá ngây thơ, tôi không phải thực vừa lòng.”
“Anh đã nói tôi đưa cái gì, anh liền muốn thứ đó!” Khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương phồng lên, cũng không hài lòng.
Làm bộ thích một chút cũng tốt a, nói trắng ra không hài lòng như vậy.
“Tôi muốn.” Phong Thánh yên lặng mà cất điện thoại về trong túi, “Nhưng tôi không hài lòng.”
Lạc Ương Ương ở trong lòng mắng Phong Thánh vô số lần, ngoài miệng lại chỉ có thể nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Lại đưa một cái khiến tôi vừa lòng.” Phong Thánh xếp chồng chân dài, dù bận vẫn ung dung nhìn Lạc Ương Ương.
“Anh!” Lạc Ương Ương lại lần nữa kiến thức được không biết xấu hổ cuar Phong Thánh, “Tôi tặng anh lại không hài lòng! Anh nói thẳng anh muốn lễ vật gì đi?”
Vương bát đản, chỉ cần cô mua nổi, cô nhất định tặng là được rồi chứ?
Phong Thánh nhíu mắt lạnh lại, lời ít mà ý nhiều, đơn giản trắng ra khí phách nói: “Muốn cô.”
“……” Lạc Ương Ương ngây ngốc vài giây, mới phản ứng lại, “Biến thái! Anh mới là lễ vật! Cả nhà anh đều là lễ……”
Mặt Phong Thánh càng ngày càng đen càng ngày càng lạnh, Lạc Ương Ương ý thức được nguy hiểm, cường ngạnh cắt đứt lời chưa xong nói của mình.
Chỉ thấy đầu nhỏ kiên cường của cô hơi rũ xuống: “Được rồi, tôi là lễ vật.”
Lạc Ương Ương biết chính mình rất sợ, nhưng lúc này nội tâm cô đang rít gào, rống giận một ngày kia nhất định phải tháo Phong Thánh thành tám khối!
Không đúng, phải mười sáu khối mới đủ hả giận!
Nhìn bộ dạng sợ hãi nghẹn giận mà không nói gì của Lạc Ương Ương, tâm tình Phong Thánh rất tốt: “Lễ vật, lại đây.”
Lạc Ương Ương hơi dẩu cái miệng nhỏ, nắm tay nhỏ nắm chặt, lửa giận vọt thăng tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn Phong Thánh một cái.
Nhưng mà, cô trừng xong vẫn là yên lặng tới gần anh, u oán nói: “Anh có gặp qua lấy chính mình làm lễ vật sao?”
Cô có tên có họ, lễ vật cái quỷ a, có gọi người như vậy sao?