Ở trong tầm mắt bá vương của Phong Thánh, Lạc Ương Ương từng bước một thật cẩn thận dịch về phía anh.
“Đưa di động của anh cho tôi.” Lạc Ương Ương duỗi tay nhỏ ra, bàn tay nhỏ trắng nõn mở ra ở trước mặt Phong Thánh.
“Làm gì?” Dáng ngồi khí phách của Phong Thánh không dao động.
“Muốn lễ vật liền nhanh lên!” Lạc Ương Ương kiên cường phản bác một câu.
Lão rống cô, hiện tại cô liền rống trở về.
Chưa thấy qua không biết xấu hổ muốn lễ vật như vậy.
“……” Phong Thánh nhìn kỹ Lạc Ương Ương vài lần.
Cuối cùng móc di động màu vàng kim của minh ra, đặt ở trên lòng bàn tay của Lạc Ương Ương.
Vật nhỏ lại bị anh chọc giận đến dựng lông?
Lạc Ương Ương cầm di động đi đến trước bàn trang điểm, cô đưa lưng về phía Phong Thánh, Phong Thánh nhìn không tới cô đang làm gì.
“Cô đang làm cái gì?” Phong Thánh nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ của Lạc Ương Ương, thấy thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
“Câm miệng!” Lạc Ương Ương rống đến còn khí phách hơn Phong Thánh, “Hỏi nữa liền không cho anh lễ vật!”
“Vật nhỏ cô muốn tạo phản đúng không?” Mặt tuấn của Phong Thánh tối sầm, ngược lại cũng không sinh khí, chỉ là giọng nói lãnh trầm cảnh cáo.
“Muốn tạo phản thì sao? Tôi đánh không lại anh, còn không cho phép tôi tưởng tượng một chút?”
Lạc Ương Ương rất nhanh phản bác lại, hai tay bắt lấy di động để ở sau người, đi về phía Phong Thánh.
“Nếu là lễ vật tôi hài lòng, cho phép cô tưởng tượng một chút.” Phong Thánh bễ nghễ nhìn Lạc Ương Ương, nói đến đặc biệt rộng lượng.
“……” Lạc Ương Ương ngứa răng nghiến răng nghiến lợi, Phong Thánh còn có thể lại không biết xấu hổ hơn không?
Lạc Ương Ương đứng ở ngoài một mét, tự tin không đủ nhìn Phong Thánh: “Đã nói, tôi tặng cái gì, anh muốn cái đó, không được……”
“Không được nói điều kiện với tôi!” Phong Thánh khí phách đoạt đoạn lời nói của Lạc Ương Ương.