Nhưng nếu cô thật nhận thẻ này của anh, cô thành cái gì?
Lạc Ương Ương không có dũng khí ném thẻ đen về cho Phong Thánh mặt lạnh, nhưng cô cũng không muốn nhận lấy tấm thẻ này.
Sau khi giằng co vài giây, cô tức giận đến phủi tay ném một cái, thẻ đen bị cô ném vào dưới chân của mình.
Nhìn thẻ đen nhảy đánh vài cái, sau đó an tĩnh nằm ở bên chân, cô tức giận đến phồng masl ên, chưa hết giận nhấc chân tàn nhẫn dẫm.
Phong Thánh dựa vào cái gì đối với cô như vậy?
Dựa vào cái gì lấy thẻ này tới vũ nhục cô!
Cô là vì tiền mới ở bên anh sao?
Cô không có tiền, nhưng cô cũng có cốt khí!
Cô còn chưa có sa đọa đến mức phải vì tiền bán đứng chính mình!
Phong Thánh cứ như vậy nhìn Lạc Ương Ương dùng thẻ đen của anh trút giận, cô dùng sức dẫm dẫm, một chân lại một chân.
Anh điều khiển xe lên đường, cùng lúc xem tình hình giao thông, hơn phân nửa tâm tư đặt ở trên ghế lái phụ.
Lần trước lấy thẻ cho vật nhỏ, cô liền không cần, lần này càng là thật sự hỏa bạo.
Tính cách cô ẩn nhẫn như vậy, đều lửa giận vọt thăng nổi bão ở trước mặt anh.
Tiền anh dơ như vậy sao?
Cô liền không muốn như vậy ư?
Lạc Ương Ương phát tiết một chân lại một chân, dẫm dẫm, hai tròng mắt màu đỏ tươi của cô đột nhiên liền hỏng mất, hô to với Phong Thánh: “Phong Thánh! Anh đủ chưa?”
“Đáng chết!” Phong Thánh khẽ mắng một tiếng, “Tôi làm sao?”
Không thể hiểu được liền rống anh, anh làm sai cái gì?
“Tôi không muốn lại trôi qua những ngày tháng như vậy nữa!” Hốc mắt Lạc Ương Ương ướt át phiếm hồng, giọng nói rách nát, “Ngươi lúc trước nói chỉ là chơi đùa, thân thể này của tôi anh đã chơi chán chưa! Anh buông tha tôi được không? Được không?”
Lạc Ương Ương hỏng mất hô to phát tiết, cô nói nói liền khóc lên, nước mắt trong suốt, chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt.