Làm sao bây giờ, phải nói như thế nào mới sẽ không làm Phong Thánh nổi bão?
Tối hôm qua cô đề phòng anh như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách cô.
Đó chính là ở cổ trạch nhà họ Phong, nếu hai người bị bắt tại trận được ngủ ở trên một cái giường, hậu quả kia cô quả thực không dám nghĩ.
Cho nên, cô cảm thấy chính mình cẩn thận một chút, là không có sai.
Lại nói, Phong Thánh đã nhìn thấy biện pháp phòng hộ của cô tối hôm qua, chứng minh cô vẫn là rất có dự kiến trước, nếu không đề phòng một chút, tối hôm qua xác định vững chắc là để cho anh thực hiện được.
“Tối hôm qua em ngủ rồi, cái gì cũng không biết.” Lạc Ương Ương nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nghĩ không ra cớ gì hay, đành phải duỗi cổ ra giả ngu nói.
“Cái gì?” Cái trán Phong Thánh rơi xuống mấy đường hắc tuyến, anh đợi nhiều giây như vậy, chỉ chờ được cái cớ nói chuyện không đâu này, “Em là nói, tối hôm qua sô pha và bình hoa đặt ở cửa phòng của em, em cũng không biết chuyện gì xảy ra?”
“Em không biết.” Lạc Ương Ương nhắm hai mắt, tiếp tục giả ngu lắc đầu.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào, trong lòng Phong Thánh hiểu thật sự rõ ràng, còn không phải là muốn xem bộ dáng cô gấp đến độ dậm chân ư?
Mới không cần để anh thực hiện được.
“Em là mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn sao?” Phong Thánh cũng không giận, một đôi mắt lạnh lại hiện lên một chút ý cười tà ác, “Anh sẽ nghĩ cách để em nhớ ra!”
Nói xong, Phong Thánh nghiêng về trước một cái, bỗng nhiên bắt lấy môi phấn của Lạc Ương Ương.
Vật nhỏ, không thu thập liền không hiểu được ngoan ngoãn nghe lời, thế nào cũng phải làm cô cầu xin tha thứ!
“Thánh…… hỗn đản!” Lạc Ương Ương bị đặt ở trên tường, phía sau lưng là bức tường không thể nào lay động, phía trước cũng là một người đàn ông cường bá không thể lay động, cô chỉ có thể dùng đôi tay nhỏ be chống đẩy Phong Thánh, nhưng vẫn là không tự cứu được.
Phong Thánh không để ý tới kêu la của Lạc Ương Ương, nuốt hết tất cả kháng nghị và bất mãn của cô vào trong bụng của mình.
Hai người bắt đầu từ vào cửa, từ cầu thang đến lầu ba, Lạc Ương Ương bị bắt kề sát Phong Thánh, liền chưa từng rời đi nửa phân khỏi người anh.
Gió mùa đông lạnh run, mặt trời mọc trăng lặn xuống.