Á Tuyền thấy Vưu Vưu chậm chạp không nhận thẻ, anh đẩy đẩy gọng kính trên mũi cao, bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Lửa giận của Vưu Vưu vọt lên hai tròng mắt, nhiễm khiếp sợ, “Thẻ chứng minh của tôi vẫn luôn đặt ở trường học, anh dùng tên tôi mở thẻ như thế nào?”
“……” Á Tuyền trầm mặc vài giây, tiếp đó càng bình tĩnh giải thích nói, “Đừng hỏi tôi vấn đề ấu trĩ như vậy, tôi không trả lời được.”
“……” Huyệt Thái Dương của Vưu Vưu thình thịch chợt nhảy lên, bị chọc giận
“Thật không cần? Không cần tôi có thể liền ném thẻ của cô vào thùng rác.” Á Tuyền nói xong liền đi đến bàn trà đại sảnh.
Bên cạnh bàn trà có một cái thùng rác, Vưu Vưu thấy Á Tuyền thật sự đi qua, muốn ném thẻ ngân hàng tên cô xuống, cô chạy vài bước lên.
Vưu Vưu một phen cướp đi thẻ ngân hàng trong tay Á Tuyền: “Đây là thẻ của tôi! Bị người khác nhặt lên đánh bạc thiếu nợ, muốn tôi trả tiền thì làm sao bây giờ?”
Á Tuyền thấy Vưu Vưu nhận thẻ, anh xoay người liền đi, tựa hồ là có việc gấp gì đó.
“Từ từ! Thẻ này có bao nhiêu tiền?” Vưu Vưu thấy Á Tuyền đi đến có chút gấp, vội vàng lên tiếng dò hỏi.
“Một ngàn vạn.” Á Tuyền cũng không quay đầu lại.
“……” Đôi mắt Vưu Vưu mở to một chút, miệng cũng nháy mắt há lớn.
Một ngàn vạn!
Thiệt hay giả?
Vưu Vưu bị chấn động đến đứng ngốc ở đại sảnh nửa ngày.
Cuối cùng, cô cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng trong tay.
Nâng nó liền giống như nâng tiểu tổ tông, ngây ngốc nỉ non: “Cả đời này tôi còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.”
Tâm tình Vưu Vưu cực kỳ mênh mông, đột nhiên nhìn về phía Á Tuyền sắp biến mất ở cuối hành lang, hô: “Á Tuyền, anh sớm nói là một ngàn vạn đi, tôi khẳng định không thoái thác sớm tiếp nhận!”
Phong Thánh quả nhiên là đại tài chủ mạnh tay, cô không cần anh ta tràn ngập tình người mời ăn cơm, cho cô thẻ thì tốt hơn.
Ba mẹ cô làm giáo viên cả đời cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy, chờ cô nghĩ liền mang ba mẹ đi du lịch!