“Lạc Ương Ương, cô lại không nhớ rõ giao dịch với tôi?” Ánh mắt khiếp hồn người của Phong Thánh mang theo âm lãnh, máu màu đỏ tươi trên đầu lưỡi nhiễm khóe miệng, làm anh nhìn qua có chút điên cuồng, “Tôi nói rồi, cầu tôi là phải trả giá lớn!”
Nói xong, Phong Thánh không đợi Lạc Ương Ương phản ứng, nụ hôn lại lần nữa tập kích lên cô, hôn sâu càng cường thế hơn lúc trước, không chỗ nào cố kỵ đoạt lấy xinh đẹp của cô, cuồng dã thô bạo, không có chút ôn nhu nào.
Lần trước, cô đã quên lời nói khi cô triền miên với anh, lần này, cô lại quên.
Đáng chết, không cho cô trả giá chút giá cao đổ máu, thật cho rằng Phong Thánh anh dễ có ngoại lệ như vậy.
Lạc Ương Ương đại kinh thất sắc, Phong Thánh nói giá lớn, chính là muốn ngủ với cô?
Giãy giụa kịch liệt cũng không tránh thoát hôn sâu của Phong Thánh, ở khi anh thật vất vả dời đi trận địa hôn về phía vành tai nhỏ của cô, Lạc Ương Ương thở hổn hển hoảng sợ nói: “Tôi không muốn ngủ với anh, Phong Thánh, anh không cần xằng bậy, tôi không muốn lại uống thuốc nữa, càng không muốn mang thai!”
Cô không thể dây dưa không rõ ràng như vậy với Phong Thánh nữa, này sẽ huỷ hoại cô không nói, còn sẽ huỷ hoại cái nhà này.
“Không muốn ngủ với tôi? Vậy cô muốn ngủ với ai? Phong Ngật?” Phong Thánh dùng sức bóp cằm Lạc Ương Ương, mắt lạnh trong bóng đêm lây dính lên tàn bạo nhè nhẹ.
Vừa nhìn thấy thân mình Lạc Ương Ương, cô vừa phản kháng, trong đầu Phong Thánh liền không tự chủ được hiện ra hai chữ Phong Ngật này, mà mắt sắc lạnh luôn không hiện ra hỉ nộ của anh, lại hiện lên một tia nguy hiểm.
“Ai cũng không muốn.” Cằm đau tiến trong xương cốt cùng với hai chữ Phong Ngật, làm trái tim nhỏ của Lạc Ương Ương hung hăng run lên, ánh mắt hoảng loạn vội vàng lắc đầu, “Tôi không muốn mang thai.”
Càng không muốn hoài thai con của Phong Thánh.
“Tôi sẽ mang bao, cô sẽ không mang thai.” Con ngươi âm lãnh của Phong Thánh không hề dao động, tựa hồ không cho rằng loại chuyện nhỏ này đáng giá nhắc tới.
“Vậy tôi cũng không muốn!” Lạc Ương Ương là thật sự sợ, nước mắt điểm điểm tràn đầy hốc mắt.
Vì sao Phong Thánh một hai phải tóm lấy cô không buông, cô không muốn như vậy.
Cho dù là Phong Ngật, cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn như vậy.
“Không muốn? Cô cảm thấy cô có đường sống lựa chọn?” Phong Thánh hơi nâng lên từ trên người Lạc Ương Ương, không hề ép chặt cô, “Nếu chúng ta bị người phát hiện nằm ở trên một cái giường, nếu tôi nói là cô câu dẫn tôi, cô cảm thấy ba tôi sẽ nghĩ như thế nào?”