“Gọi chị dâu.” Ánh mắt Phong Thánh đảo qua, khẽ nâng cằm, chỉ về phía Lạc Ương Ương.
“Chị dâu.” Ánh mắt Phong Tử Mục vừa chuyển, không nghi ngờ gì gọi Lạc Ương Ương.
“……” Lạc Ương Ương trừng mắt to, khiếp sợ trừng xong bé trai trước mặt, lại đi trừng Phong Thánh bên cạnh, “Anh làm gì!”
Đây có thể gọi loạn sao?
Phong Thánh điên rồi hả!
“Phong Tử Mục.” Phong Thánh cố tình xem nhẹ mắt to trừng tới của Lạc Ương Ương, mắt lạnh nghiêm cẩn nhìn Phong Tử Mục.
“Có!” Phong Tử Mục còn nhỏ tuổi lập tức thẳng người, có bài bản hẳn hoi một tư thế đứng quân đội xinh đẹp.
“Nghe, chị dâu không thể tùy tiện gọi, lúc có người ngoài, em phải gọi chị gái.” Phong Thánh không nhanh không chậm ra lệnh nói.
“Dạ!” Phong Tử Mục liền giống như nhận được quân lệnh, trên mặt ngây thơ chất phác tất cả đều là nghiêm túc.
Nhưng mà, thần sắc bé nghiêm túc chưa đến ba giây, liền lại vẻ mặt thiên chân nhìn Phong Thánh, hỏi ngược lại: “Người nào tính là người ngoài?”
Nhà họ Phong rất nhiều rất nhiều người, phải phân biệt như thế nào?
Phong Thánh chỉ vào chính mình và Lạc Ương Ương, nghiêm trang nói: “Ngoài anh hai và chị dâu, đều tính là người ngoài.”
Lạc Ương Ương sắp bị Phong Thánh chọc tức chết rồi, anh mò mẫm dạy dỗ lung tung rối loạn cái gì.
Đứa bé còn nhỏ, anh dạy như vậy Phong Tử Mục cũng chưa chắc nghe hiểu được, nếu nói lỡ miệng, đây chính là tin tức kinh thiên đại nổ mạnh!
Làm Lạc Ương Ương trăm triệu không nghĩ tới chính là, Phong Thánh vừa dứt lời, Phong Tử Mục lại đột nhiên cười xảo trá, nhỏ mà lanh nhìn cô: “À…… em đã hiểu!”
Thái dương Lạc Ương Ương nháy mắt rơi xuống mấy đường hắc tuyến, thật là vô ngữ nhìn Phong Tử Mục: “Em hiểu cái gì?”
Tuy rằng lý trí nói cho cô biết, Phong Tử Mục thoạt nhìn bộ dáng cũng chỉ chín mười tuổi, bé không có khả năng hiểu thế giới phức tạp của người lớn.
Nhưng mà, ánh mắt xaot trả dưới đôi mắt thiên chân của Phong Tử Mục, lại khiến cho cô nghi hoặc thật sâu.