“Ưm……” Phong Thánh chỉ là cắn một ngụm, cũng không có xâm nhập, Lạc Ương Ương lại đau đến che kín miệng.
“Anh thuộc giống chó hả!” Đau chết cô!
Lạc Ương Ương thật cẩn thận vươn đầu lưỡi, liếm một vòng ở trên cánh môi, không có mùi máu tươi.
Cũng may không có cắn rách.
“Tôi thuộc giống sói.” Mắt lạnh của Phong Thánh thoáng nhìn, ánh mắt nguy hiểm khiếp người nháy mắt phụt ra.
“Sói sẽ cắn người sao?” Lạc Ương Ương tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Sẽ.” Phong Thánh nghiêm trang trầm lạnh.
Lạc Ương Ương trừng mắt to hắc diệu thạch sáng ngời, đột nhiên tiến lại gần, cái miệng nhỏ há ra liền cắn mạnh một ngụm ở trên cằm đường cong lạnh lùng gợi cảm của anh.
“……” Lạc Ương Ương hạ miệng rất nặng, cắn đến Phong Thánh nhíu mắt lạnh lại.
Nhưng mà, Phong Thánh lại đến hừ cũng không hừ một tiếng, cũng không có đẩy cô ra.
Cắn một ngụm thật mạnh xuống, lửa giận của Lạc Ương Ương tựa hồ tiêu tán không ít.
Một ngụm với một ngụm, huề nhau.
Miễn cho bị trừng phạt, cô vừa buông răng ra, liền ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ, cứng cổ cả giận: “Tôi thuộc sói nhỏ!”
“Sói nhỏ?” Phong Thánh bị cắn một ngụm thật mạnh, ngược lại thật không có ý tứ trách cứ Lạc Ương Ương.
Anh chỉ nhìn vật nhỏ cáo mượn oai hùm trước mặt thật sâu: “Mèo nhỏ thì còn không sai biệt lắm, hơn nữa……”
“Hơn nữa cái gì?” Lực chú ý của Lạc Ương Ương, bị mang lệch đi một chút.
“Hơn nữa, còn là mèo sủng vật.” Lòng bàn tayPhong Thánh ma xát cằm bị vật nhỏ cắn qua.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay gập ghềnh, phỏng chừng bị cắn ra dấu răng.
“Anh mới là mèo! Anh mới là sủng vật!” Lạc Ương Ương bị kích thích đến chợt dựng lông, móng vuốt nhỏ múa may liền đánh về phía Phong Thánh.
Đối phó vật nhỏ giương nanh múa vuốt, Phong Thánh chỉ dùng một chiêu.