Hai anh em giao lưu như vậy, tựa hồ hai người đều tập mãi thành thói quen.
Khi Phong Hành ra cửa đi qua Lạc Ương Ương, nhẹ nâng đuôi ngựa buộc cao cao của cô lên: “Em gái nhỏ, hôm nào anh trai dẫn em đi ra ngoài chơi.”
“……” Lạc Ương Ương hơi nghiêng đầu muốn tránh đi, đuôi ngựa lại vẫn sau khi Phong Hành buông tay, mới thoát khỏi bàn tay anh ta.
Phong Hành đây là đang đùa giỡn cô sao?
Đối với hành vi Lạc Ương Ương đề phòng anh, Phong Hành cũng không thèm để ý, huýt sáo liền tiêu sái rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Khi trong văn phòng to như vậy chỉ còn lại có Lạc Ương Ương và Phong Thánh, Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương cúi đầu nhỏ xuống, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, trầm giọng nói: “Lại đây.”
Lạc Ương Ương ngước mắt nhìn về phía Phong Thánh, tuy rằng anh vẫn là bộ dáng mặt không biểu tình kia, nhưng cô đột nhiên liền có chút sợ hãi, không dám đi qua.
“Làm gì?” Cô đứng không nhúc nhích.
“Bảo em lại đây, tôi còn có thể ăn em sao?” Ngữ khí Phong Thánh trầm một chút.
Vật nhỏ, biết sai rồi?
Chỉ chút can đảm này, còn dám ở trước mặt anh, lôi lôi kéo kéo với Phong Hành.
Lạc Ương Ương tự biết trốn không thoát, chỉ có thể vừa đi vừa nói thầm: “Chính là lo lắng anh ăn tôi.”
“Em lẩm nhẩm lầm nhầm đang nói cái gì?” Phong Thánh hơi cong ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn.
Vật nhỏ thường xuyên nói thầm sau lưng anh, luôn không đổi được tật xấu này, cho rằng anh không nghe được đúng không.
“Anh nghe được cái gì?” Lạc Ương Ương ảo não thở ra một hơi.
Sao lỗ tai Phong Thánh lại tốt như vậy chứ?
Sao mỗi lần khi cô nhỏ giọng nói, anh đều có thể nghe được.
“Tôi nghe được ăn.” Phong Thánh híp hai tròng mắt lại, nhìn Lạc Ương Ương chạy bước nhỏ tới, mi mắt lãnh trầm ôn hòa không ít.
Vật nhỏ, lại ở sau lưng mắng anh.
Hai mắt hắc diệu thạch của Lạc Ương Ương hơi mở to, Phong Thánh nghe được chữ nào không được, cố tình nghe được chữ mấu chốt nhất