Ức hiếp cô trên tinh thần ở trên thân thể cô thì thôi, còn muốn trần trụi nghiền áp anh ở trên tiền tài, còn có để cho người sống hay không.
“Cô rất nghèo sao?” Phong Thánh có chút kinh ngạc, tiện đà trực tiếp móc tấm thẻ tín dụng màu đen kia ra, “Cầm đi.”
Nhìn thẻ đen đưa tới trước mặt của mình, Lạc Ương Ương lại ngốc lần nữa.
Bị dọa ngốc.
Giây tiếp theo, cô thực kích động, tức giận đến xông thẳng rít gào với Phong Thánh: “Tôi không muốn!”
Vương bát đản!
Nếu cô nhận tấm thẻ này, ở trong mắt người khác, cô chẳng phải sẽ biến thành bị bao dưỡng!
Nhìn Lạc Ương Ương nổi giận đùng đùng xoay người liền đi, bàn tay to cầm thẻ của Phong Thánh cứng đờ, sững sờ ở tại chỗ.
Phong Thánh không rõ Lạc Ương Ương đang giận cái gì.
Cô không phải nói nghèo sao?
Anh cho cô thẻ, cô không nghèo nữa hả?
Cô hẳn là cao hứng mới đúng, sao lại đột nhiên tức giận chứ?
Đỉnh đầu có lá cây bay xuống, Phong Thánh phát hiện Lạc Ương Ương càng chạy càng nhanh, không hề có ý tứ dừng lại chờ anh.
“Đứng lại!” Anh lập tức quát lạnh một tiếng.
Lạc Ương Ương gần như là theo phản xạ liền dừng bước chân đi nhanh lại.
Sau khi dừng lại, cô nhìn chằm chằm không nhiều người đi đường phía trước, liền cùng nhìn chằm chằm cái gì đó giống như kẻ thù, hai mắt thiêu đốt hai ngọn liệt hỏa hừng hực.
Tuy rằng cô nghèo, nhưng cốt khí của cô bất tận.
Phong Thánh lại dám lấy tiền tới vũ nhục cô, quả thực không thể nhẫn!
“Trở về!” Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương cách xa mười mét, lại ra lệnh một tiếng.
“Hừ!” Lạc Ương Ương hừ lạnh một tiếng, khoảng cách quá xa, lỗ taiPhong Thánh nhanh nhạy hơn nữa cũng không nghe thấy.
Nhục nhã cô, còn muốn cô ngoan ngoãn lăn trở về?