Lạc Ương Ương đứng ở trên giường cũng không cao hơn đám đàn ông vây quanh ở trước giường bao nhiêu.
Lúc này, hai tay cô nắm chặt hung khí giày thể thao, cô nghe giọng nói nghiến răng nghiến lợi tàn nhẫn của Giang Hải Phong đến ánh mắt cô liền lóe vài cái.
Cô hoàn toàn chọc giận kẻ địch, có phải sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai không?
“Tôi sẽ khiến cô chết cũng không biết chết như thế nào!” Giang Hải Phong đột nhiên duỗi tay, bắt lấy tóc dài rối tung hỗn loạn của Lạc Ương Ương, hung hăng kéo một cái.
“Á --” tóc lại bị nắm, lần này càng đau hơn vừa rồi, Lạc Ương Ương đau đến hít hà một hơi, cả người đều đau đến không dám nhúc nhích.
“Tiện nhân!” Giang Hải Phong giơ cánh tay phải lên, bàn tay hung hăng dùng sức một chút đánh lên mặt Lạc Ương Ương.
‘ bốp! ’ một tiếng giòn vang, nháy mắt Lạc Ương Ương bị đánh đến đầu lệch sang một bên.
“Á --” Lạc Ương Ương không chuẩn bị kịp, bị đánh đến đau hô một tiếng.
Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, nháy mắt hiện ra dấu năm ngón tay nhìn thấy liền ghê người.
Lạc Ương Ương bị đánh đến đầu vang ‘ ong ong ong ’, ngay sau đó bị Giang Hải Phong dùng sức đẩy: “Cho mày đánh tao! Đồ đê tiện!”
Cùng với tức giận mắng phẫn nộ không thôi của Giang Hải Phong, Lạc Ương Ương bị đẩy đến ngã lên trên giường bày phía sau, phía sau lưng và cái gáy đột nhiên va chạm lên giường đệm rắn chắc.
“Ừ……” Lạc Ương Ương bị tát một cái đến màng tai vang lên, nghe không rõ lắm giọng nói chung quanh.
Đánh cô tới ngã ở trên giường, đầu óc đều hỗn loạn, nhất thời không có phương hướng, không có năng lực phản kháng.
“Lấy dao găm lại đây cho tao!” Giang Hải Phong nhìn đuôi dao găm nằm ở trên giường, thuận miệng phân phó nói.
Rất nhanh, dao găm được gã đàn ông cầm lấy, đưa tới trên tay Giang Hải Phong.
“Giữ tay chân cô ta lại cho tao!” Thừa dịp Lạc Ương Ương còn đang hết sức mơ hồ, Giang Hải Phong lại phân phó nói lần nữa.
Lạc Ương Ương giãy giụa vừa định bò dậy, tay chân lại đột nhiên bị người bắt lấy, gắt gao ấn ở trên giường.