Phong Hành!
Sao anh ta lại đến nơi này?
Anh ta tới làm gì?
Tầm mắt Phong Hành nhìn một vòng chung quanh ở chân núi, cuối cùng dừng ở trên người Lạc Ương Ương, cười tà mị liền đi về phía cô.
Hoa Nhất Phi nhìn Phong Hành đi đến từ bên cạnh, thần sắc khẽ nhúc nhích, anh phi thường xác định, Phong Hành là đi về phía Lạc Ương Ương.
Nhưng mà, anh không quá thích ánh mắt Phong Hành nhìn Lạc Ương Ương, tuy rằng không làm người chán ghét giống như ông chủ Lỗ, nhưng dù sao anh cũng không thích nổi.
“Người kia là ai?” Hoa Nhất Phi quay đầu hỏi Lạc Ương Ương phía sau.
Đây chính là một đại soái ca, Lạc Ương Ương rất được hoan nghênh đến như thế sao?
Bởi vì Phong Hành xuất hiện, không ít nữ nhân viên đều hai mắt bốc lên bong bóng nhìn anh.
Loại đàn ông phong lưu phóng khoáng tà mị này, quá có thể câu động tâm thiếu nữ các cô.
“Anh trai em.” Lúc này Lạc Ương Ương cũng đứng lên, nói xong thấy ánh mắt quái dị của Hoa Nhất Phi, lại bổ sung nói, “Anh họ.”
“Em cũng thật nhiều anh trai.” Hoa Nhất Phi lại giơ tay vén tóc ngắn rời rạc của anh ta, “Anh trai này là họ Lạc hay là họ Phong?”
“Phong.” Lạc Ương Ương cười một tiếng, là loại ngoài cười nhưng trong không cười.
Lại ở chung tiếp nữa, quan hệ gia đình phức tạp của cô, khẳng định không thể gạt được Hoa Nhất Phi.
Hai người anh trai không tính là nhiều, còn có một cái anh ba Phong Ngật đấy.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Phong Hành đã đi tới.
Anh còn chưa nói lời nào, ông chủ Lỗ lúc trước còn một bộ dáng ‘ tôi có tiền là đại gia ’, cũng đã chân chó cúi đầu cúi người xuống.
“Phong phó tổng, sao ngài lại tới địa phương hẻo lánh này?” Ông chủ Lỗ mồ hôi ướt đẫm, trên mặt lớn thịt mỡ loạn run tràn đầy tươi cười nịnh nọt.
Ông ta vẫn luôn bất hạnh không có cơ hội hợp tác với Phong thị, nếu có thể nắm chắc cơ hội này leo lên quan hệ, vậy thì không thể tốt hơn.