“Ngoan, anh đây không phải nhận lỗi, đền bù sai lầm với em rồi sao?” Phong Thánh thấy cơn tức của Lạc Ương Ương còn chưa tiêu tan, vội vàng trấn an nói.
Cuối cùng.
Lạc Ương Ương bị mang đến tầng ngầm của một nhà cao tầng.
Sau khi tiến vào một phòng lớn sơn đen, Lạc Ương Ương liền bắt đầu khẩn trương, tay nhỏ gắt gao nắm tay Phong Thánh, giống như rất sợ đi lạc, kéo thấp cổ Phong Thánh ở bên tai anh hỏi: “Đây là nơi nào? Quá dọa người.”
“Đừng khẩn trương, đây chỉ là một hội đấu giá.” Phong Thánh nhẹ giọng trấn an.
Ngay sau đó ở trong từng hàng ghế dựa không quá sáng, dắt Lạc Ương Ương trực tiếp đi đến hàng phía trước nhất.
Hai người tới tương đối sớm, mười phút sau, mới lục tục có những người khác tiến vào.
Hội trường đấu giá, ánh sáng vốn dĩ đã mờ tối, Lạc Ương Ương lén quay đầu lại nhìn vài lần, ngoại trừ nhìn thấy vài bóng người, cái gì cũng không thấy rõ.
Lần đầu tiên Lạc Ương Ương xuất hiện trên loại hội đấu giá này, hội trường cũng không có ai nói chuyện, cô càng xem càng cảm thấy quỷ dị.
“Đây là hội đấu giá đứng đắn sao?” Trong đầu óc tràn ngập nghi hoặc, Lạc Ương Ương nhích lại gần sang bên cạnh, thấp giọng dò hỏi Phong Thánh phía bên phải.
“Dĩ nhiên.” Phong Thánh trả lời đương nhiên.
“Anh muốn mua thứ gì sao?” Lạc Ương Ương nhìn tới nhìn lui, vẫn là không quá thích địa phương này.
Ánh sáng tối như vậy, lại là tầng hầm ngầm, luôn cảm thấy không phải địa phương đứng đắn gì.
“Ừ.” Phong Thánh gật đầu.
Nhìn Phong Thánh tựa hồ không muốn nhiều lời, Lạc Ương Ương không hỏi nữa, chỉ yên lặng chờ.
Không bao lâu, cô liền phát hiện rất nhiều người, mấy hàng phía sau đều ngồi đầy người.
Ngược lại hàng thứ nhất của bọn họ, chỗ ngồi hai bên trái phải chỉ có vài người, vị trí chính giữa nhất ngoại trừ cô và Phong Thánh, đều không có những người khác tới đây ngồi.
Ánh đèn trên đài cao phía trước đột nhiên sáng lên, Lạc Ương Ương nhìn đến híp đôi mắt lại một chút.