Căn biệt thự này, chỉ có tầng hai ba bốn là có người ở.
Mà lầu ba, chỉ có Phong Thánh và cô.
Phong Diệc Hàm phản ứng lớn như vậy, là không nghĩ cô và Phong Thánh cùng nhau ở lầu ba đi?
“Dọn ra ngoài!” Sững sờ qua đi, Phong Diệc Hàm đột nhiên xoay người, hung tợn nhìn Lạc Ương Ương.
“Hả?” Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm đánh giá cô ta, há hốc mồm không phản ứng kịp.
Nhìn Phong Diệc Hàm ở phía chính diện gần như vậy, Lạc Ương Ương phát hiện cô ta rất đẹp.
Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, chỉ là, biểu tình hơi vặn vẹo kia, lại làm giảm xuống thật lớn vẻ đẹp của cô ta.
“Tôi bảo cô dọn ra phòng này!” Phong Diệc Hàm giận đến một chân đá mạnh lên cửa phòng.
‘ Rầm! ’ một tiếng vang lớn, là âm thanh cửa phòng đụng phải vách tường lại bắn ngược ra.
Nhưng cũng vào lúc này, dư quang khóe mắt Lạc Ương Ương, liếc thấy ánh sáng phía bên phải hơi nhoáng lên.
Tiếp theo, trên hành lang liền xuất hiện thân ảnh đĩnh bạt của Phong Thánh.
Đột nhiên nhìn thấy Phong Thánh, Lạc Ương Ương và Phong Diệc Hàm đều sửng sốt một chút.
Lạc Ương Ương sửng sốt chính là, trước khi cô ra cửa, Phong Thánh rõ ràng còn nằm ở trên giường của cô.
Sao trong nháy mắt, anh liền tây trang phẳng phiu đi ra từ chính phòng của anh?
Tốc độ này mau đến làm người không dám tin tưởng, anh đang làm ảo thuật sao?
Về phần Phong Diệc Hàm, cô ta sửng sốt chính là, không nghĩ tới Phong Thánh sẽ đột nhiên xuất hiện vào lúc cô ta đang phát hỏa.
Cho nên, vừa rồi cô ta hỏa bạo đá cửa một cước kia, rốt cuộc Phong Thánh có nhìn thấy hay không?
Ngàn vạn đừng nhìn thấy!
Bằng không hình tượng thục nữ cô ta cẩn thận giữ gìn nhiều năm như vậy, đã có thể muốn sụp đổ.