“Anh!” Lạc Ương Ương giận mở to mắt to.
Cô rất muốn phản bác nói, Phong Thánh là bị lão gia tử kêu đi, mới không phải vứt bỏ cô.
Nhưng nếu nói ra lời này, luôn cảm thấy quái quái, lời nói ở bên môi đánh chuyển liền không nói ra ngoài.
Phong Ngật không muốn dây dưa nhiều với Phong Hành, trước khi rời đi, ngầm có ý cảnh cáo nói: “Anh họ, anh em một hồi, nhắc nhở anh một câu, tự giải quyết cho tốt.”
Sau khi nói xong, Phong Ngật dắt Lạc Ương Ương liền đi, không hề để ý tới Phong Hành.
Lạc Ương Ương bị Phong Ngật lôi kéo, ngoại trừ đi theo anh, không còn biện pháp khác.
Nhìn bóng dáng hai người song song rời đi, ý cười bất cần đời của Phong Hành nháy mắt liền thu liễm, khóe miệng nhấp lại giống như có chút căng chặt.
Đôi mắt đào hoa soái khí kia của Phong Hành, trong mắt cũng không hề có thần sắc phóng đãng không kềm chế được, âm lãnh như ác quỷ luyện ngục, hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
Sau khi Phong Ngật mang theo Lạc Ương Ương đi một đoạn đường, nhìn về phía Lạc Ương Ương bên cạnh: “Anh hai đâu?”
“Anh ấy bị ông nội kêu đi phòng sách.” Lạc Ương Ương nói đúng sự thật.
“Cổ trạch Phong thị rất lớn, muốn anh mang em đi dạo không?” Phong Ngật lại nói.
“Không cần, anh hai dẫn em đi dạo gần hết rồi.” Lạc Ương Ương ngước mắt nhìn về phía Phong Ngật, “Anh ba, anh có thể mang em đi phòng anh hai không?”
Nếu bảo một mình cô đi tìm phòng Phong Thánh, phỏng chừng tìm hết một tiếng cô cũng tìm không ra.
“Đương nhiên có thể.” Phong Ngật cười ôn nhuận.
Nhìn Phong Ngật ôn nhuận, tràn đầy ý cười ấm người trước mắt, Lạc Ương Ương đáp lại một nụ cười ngọt ngào.
Đột nhiên liền cảm thấy, tươi cười ôn nhuận có lực sát thương cực lớn với cô trước kia, uy lực giống như giảm nhỏ đi rất nhiều.
Cô đã phát hiện không còn cảm giác lửa nóng tim đập gia tốc.
Rũ mắt xuống, Lạc Ương Ương nhìn thấy tay cô còn bị Phong Ngật lôi kéo, cô chuyển động cổ tay muốn rút tay từ trong tay anh về.