Tóc dài rối tung của Lạc Ương Ương ở trên lưng, tay Phong Thánh dán ở trên tóc dài phía sau lưng cô, hướng lên trên vỗ về cái ót của cô, rơi xuống vài nụ hôn trên mái tóc mềm mại của cô: “Bảo bối ngoan, không khóc.”
Lạc Ương Ương thấp giọng nức nở, lại khóc một hồi lâu.
Sau đó, cô mặt đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ cọ lại cọ ở hõm vai của Phong Thánh, sau khi lau khô nước mắt trên mặt, cô đột nhiên ngẩng đầu.
Ngưỡng nhìn mặt tuấn thương tiếc của Phong Thánh trước mắt, Lạc Ương Ương khóc đến cái mũi ửng đỏ, há miệng liền ủy khuất nói: “Hôn em.”
Nhìn Lạc Ương Ương khuôn mặt nhỏ ủy khuất đòi hôn.
Phong Thánh thật sự ngốc lăng trong chớp mắt, đây chính là lần đầu tiên trong đời vật nhỏ đòi hôn với anh.
“Bảo bối……” Phong Thánh do dự, anh lập tức cảm thấy cũng rất ủy khuất.
Anh cũng muoions hôn, muốn dùng lực ôm chặt cô ở trong ngực.
Nhưng trên người vật nhỏ có thương tích, anh lo lắng mình không khống chế được một chút liền tổn thương cô.
“……” Vừa thấy được thần sắc do dự của Phong Thánh, cái miệng nhỏ hơi tái nhợt của Lạc Ương Ương méo một cái, nước mắt lại dâng lên trong hốc mắt lần nữa.
Phong Thánh không muốn hôn cô.
Hu hu, anh không muốn.
“Không khóc không khóc, bảo bối không khóc.” Phong Thánh đau lòng, lại có chút luống cuống.
Anh vội nâng khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương, hôn lên đôi mắt thấy sắp rơi lệ của cô.
Lạc Ương Ương chảy nước mắt xuống từ khóe mắt, vừa lúc dừng ở trên cánh môi gợi cảm dày mỏng thích hợp của Phong Thánh.
Nước mắt hơi có hương vị chua xót, làm trong lòng Phong Thánh phi thường hụt hẫng.
Anh lại có thể làm vật nhỏ ở trước mặt anh, lặp đi lặp lại nhiều lần khóc thút thít.
Thiệt tình đáng chết.
“Không khóc, bảo bối không khóc.” Phong Thánh nhẹ giọng trấn an Lạc Ương Ương.
Nụ hôn cực nóng rơi xuống một cái lại một cái, hoàn toàn chuyển dời nước mắt trên mặt Lạc Ương Ương đến trong miệng mình.