Nhưng mà, khi giám đốc nơm nớp lo sợ nhìn về phía Phong Thánh, lại phát hiện Phong đại tổng tài bọn họ cũng không có ánh mắt lạnh lẽo lăng trì anh.
Theo tầm mắt hơi nghiêng đầu nhìn qua của Phong Thánh, tầm mắt mọi người trong phòng họp, đều dừng ở trên người Lạc Ương Ương đứng ở phía trước cửa sổ.
Mặt Lạc Ương Ương hướng ngoài cửa sổ đưa lưng về phía mọi người mở họp, cũng không có phát hiện chính mình trở thành tiêu điểm của mọi người.
Á Tuyền liền đứng ở nơi cách Lạc Ương Ương năm mét xa, anh thấy tình huống không ổn, liền đi về phía Lạc Ương Ương, thấp giọng nói ở bên cạnh cô: “Ương Ương tiểu thư, BOSS đang gọi cô.”
Lạc Ương Ương vừa quay đầu, liền thấy được mặt búp bê nghiêm túc đứng đắn của Á Tuyền.
Phong Thánh đang gọi cô?
Không phải anh đang mở họp sao?
Lạc Ương Ương mắt to vô tội lại khó hiểu nhìn về phía Phong Thánh, vừa nhìn liền sợ tới mức nhịp tim của cô bỗng nhiên nhanh hơn, không khỏi khẩn trương lên.
Sao tất cả mọi người lại nhìn chằm chằm cô?
Phong Thánh ở ngay trước mặt nhóm cao tầng tập đoàn Phong thị, không e dè vươn tay phải về phía Lạc Ương Ương: “Lại đây.”
Nhìn bàn tay vươn ra của Phong Thánh, ấn đường Lạc Ương Ương liền ngăn không được nhảy vài cái.
Thánh hỗn đản muốn làm gì?
Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm anh, lại không đi tới, duy trì tư thế duỗi tay về phía cô, kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.”
Nhóm cao tầng trên bàn hội nghị, nhìn một màn quỷ dị hoàn toàn không liên quan tới cuộc họp này, cùng lúc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều tâm tư khác nhau suy nghĩ lên.
Tổng giám đốc bọn họ đây là muốn làm gì?
Trường hợp quan trọng như vậy, Lạc Ương Ương chung quy không dám có hành vi quá mức thân mật với Phong Thánh, cho nên cô nhìn anh, vẫn là do dự rốt cuộc nên đi qua hay không.
Ai biết Phong Thánh muốn làm gì, hành động của anh trong cái nhìn của Lạc Ương Ương, có đôi khi chính là không quan tâm như vậy, chẳng may anh làm ra hành động khác người gì, giữa bọn họ khẳng định sẽ truyền ra một ít nói bậy nói bạ.