Tuyết đọng ở cửa lóe ánh sáng màu ngân bạch, Phong Thánh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh biển, ánh mắt gắt gao tập trung vào cô, không chút nào để ý tới người ồn ào quanh mình, cứ như vậy kiên định đi đến.
Dưới ánh đèn lập lòe nhiều màu sắc, Lạc Ương Ương bị Phong Hành mang đến xoay người lại xoay người, tầm mắt vừa rời khỏi Phong Thánh, cô liền lại lập tức quay đầu nhìn qua.
Vừa thấy được Phong Thánh, Lạc Ương Ương giãy giụa đến lợi hại hơn, nhưng vẫn không thắng nổi lực đạo của Phong Hành.
“Khiêu vũ mà thôi, em lại không muốn để Phong Thánh nhìn thấy, em và anh ở bên nhau?” Phong Hành sớm nhìn thấy Phong Thánh, hiện tại càng là ái muội cúi người đến bên tai Lạc Ương Ương.
Lực chú ý của Lạc Ương Ương đều ở trên người Phong Thánh, hơi thở Phong Hành phun tới bên tai nóng lên, cô theo phản xạ ngửa ra sau cúi đầu muốn tránh đi.
Cô càng tránh né, Phong Hành ngược lại càng ái muội tiến lên.
Nhìn qua từ góc độ Phong Thánh, Phong Hành tựa như đang hôn cổ Lạc Ương Ương, anh nhìn đến toàn bộ sát khí lạnh lùng khai hỏa, mắt lạnh nháy mắt sắc bén đến làm cho người ta sợ hãi.
“Phong Hành! Anh mau thả tôi ra!” Tay Lạc Ương Ương đặt ở trên vai Phong Hành, xô đẩy anh ta.
Lạc Ương Ương vừa đẩy vừa nhìn về phía Phong Thánh
Cô không phải sợ Phong Thánh hiểu lầm, cô chỉ là chán ghét loại cảm giác muốn tới gần anh, lại bị người khác quấn lấy không thể tới gần.
Lúc Phong Thánh mặc âu phục rất tuấn tú, dưới khí chất cao lãnh, khí tràng càng là cường đại khiếp người.
Khi anh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, khí tràng trên người tựa hồ thu liễm không ít, hơi thở cường đại khiếp người đều lắng đọng lại ở dưới kiểu áo Tôn Trung Sơn kia.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn tăng thêm cho anh một cổ hơi thở nội liễm thần bí, làm anh nhìn qua càng sâu không lường được.
Nhưng anh như vậy ở trong mắt Lạc Ương Ương, nội liễm đến càng đáng tin cậy, cũng càng làm cho cô an tâm.
Ở phòng ngủ khi nhìn thấy Phong Thánh một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn, Lạc Ương Ương vốn cười anh, liền rốt cuộc cười không nổi, bởi vì cô bị Phong Thánh như vậy mê hoặc mắt.
Miễn cho Phong Thánh nói cô hoa si, cô chỉ đành nhanh chóng thu liễm cảm xúc, giống như không có việc gì đều không tỏ thái độ gì.