Mặt khác, nam chuyên viên trang điểm quyến rũ, xu hướng giới tính không rõ.
“Các người buông tôi ra trước, tôi có việc gấp muốn đi tìm đạo diễn Hoa.” Lạc Ương Ương vừa nghe liền hiểu rõ, bọn họ đây là muốn bức cô thử ống kính.
“Lạc tiểu thư, đạo diễn từng phân phó, cô vừa đến liền chộp tới trang điểm sau đó thử ống kính.” Tiểu Trương tài vụ tung ta tung tăng đi ra bên ngoài.
Anh nhìn Lạc Ương Ương bị bốn người kéo đi, mắt lộ ra đồng tình nhưng không hề có ý tứ vươn tay tương trợ.
Đạo diễn Hoa nói với anh, người đầu tư mới là biên kịch kéo tới, biên kịch đoàn phim bọn họ còn không phải là Lạc Ương Ương sao.
Đây chính là một pho tượng sống sờ sờ, đại kim chủ thấy được sờ được, anh phải hầu hạ thật tốt, trăm triệu không thể để Lạc Ương Ương trốn thoát.
“Tôi không muốn diễn phim!” Hai cánh tay của Lạc Ương Ương đều bị kéo túm, bị mạnh mẽ kéo về phòng trang điểm.
Cô duỗi dài cổ tìm kiếm khắp nơi, ý đồ tìm được thân ảnh Hoa Nhất Phi: “Hoa Nhất Phi đâu?”
Phim trường rất nhiều người, nhưng cô chính là không tìm được Hoa Nhất Phi, đạo diễn sao có thể không ở phim trường?
Bởi vì là ở vùng ngoại ô, phòng trang điểm cũng chỉ là một lều trại dựng tạm thời.
“À, đạo diễn vừa rồi nói mắc tiểu, phỏng chừng lên núi phóng nước rồi.”
Đoàn người đi đến trước lều trại, Tiểu Trương đẩy, liền một phen đẩy Lạc Ương Ương không quá bằng lòng vào lều.
Theo sau, Tiểu Trương còn đặc biệt làm hết phận sự canh giữ ở ngoài lều trại, giống như canh giữ phạm nhân.
Lạc Ương Ương không muốn hơn nữa, cũng Phao Phao bị ấn ngồi ở trước gương trang điểm.
Nhìn chính mình cột đuôi ngựa trong gương, Lạc Ương Ương than nhẹ một tiếng, Hoa Nhất Phi vương bát đản này.
Dù thế nào cũng là kịch bản của mình, tuy rằng Lạc Ương Ương không quá nguyện ý, nhưng cũng không phản kháng nữa.
Khi Hoa Nhất Phi xuống núi, cách 30 mét, anh vừa lúc nhìn thấy một thân ảnh phiêu dật.
Thân ảnh yểu điệu phiêu dật đi ra từ phòng trang điểm, tựa như không dính khói lửa phàm tục, toàn thân quanh quẩn một cổ tiên khí phiêu dật.