“Em đóng phim?” Phong Ngật kinh ngạc nhìn Lạc Ương Ương ngồi ở đối diện, “Anh hai biết không?”
Lạc Ương Ương muốn diễn phim, theo lý thuyết anh hai không có khả năng không biết.
Nếu anh hai biết được, khẳng định sẽ không để cô quay.
“Biết, chính anh ấy bảo em quay.” Lạc Ương Ương giải thích nói.
Cô đến bây giờ cũng chưa nghĩ ra, vì sao Phong Thánh muốn cho cô diễn bộ phim này.
“Anh hai bảo em diễn phim?” Mày Phong Ngật đều nhíu lại.
Anh hai anh là một người dục vọng chiếm hữu cường đại như vậy, sao có thể sẽ để Lạc Ương Ương đi diễn phim?
Sao có thể!
“Vâng.” Lạc Ương Ương mở to mắt to vô tội, vô tội gật đầu.
Sự thật chính là như vậy, tuy rằng cô cũng kinh ngạc, nhưng kinh ngạc hơn nữa, đây cũng là sự thật.
Phong Thánh vẫn luôn như vậy, cô đến nay vẫn không sờ thấu rốt cuộc lòng dạ của Phong Thánh có bao nhiêu sâu.
Dù sao cao thâm khó đoán có thể làm cô một chân dẫm không, trực tiếp ngã chết là được.
“Ương Ương, em cảm thấy Phong Hành người anh họ này thế nào?” Phong Ngật lại vòng đề tài trở về trên người Phong Hành.
Không phải lòng nghi ngờ của anh quá nặng, chỉ là anh thật sự là không yên tâm về Phong Hành.
Sao Phong Hành có thể vô duyên vô cớ đối tốt với Lạc Ương Ương, còn đi thăm đoàn phim đón cô.
“Cái gì như thế nào? Anh chỉ phương diện nào?” Lạc Ương Ương xấu hổ, Phong Ngật không phải người thứ nhất hỏi cô vấn đề này.
“Người, là con người anh ta, em cảm thấy thế nào?” Phong Ngật dựa lưng vào lưng ghế, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lạc Ương Ương.
“Ừ……” Lạc Ương Ương thu liễm mắt, nghiêm túc nghĩ tới, “Bất cần đời, rất phóng đãng không kềm chế được.”
Lúc trước cô cảm thấy Phong Hành rất tuỳ tiện, hành vi anh ta biểu hiện ra ngoài, chính xác là rất tuỳ tiện.