Thật giống như, bé thật sự nghe hiểu.
“Hiểu chị chính là chị dâu lớn của em nha.” Phong Tử Mục đột nhiên vọt tới trước mặt Lạc Ương Ương, ôm chặt chân cô, ngửa đầu, thiên chân vô tà nhìn cô.
Trời giá rét gió lạnh thổi thổi, Lạc Ương Ương vốn dĩ mặc ít, Phong Tử Mục đột nhiên ôm lấy này, làn váy sườn xám của cô nhoáng lên, hơn phân nửa chân thon dài liền toàn lộ ra ngoài.
Nhìn một màn trắng bóng mê người này, mặt tuấn của Phong Thánh lập tức liền đen xuống.
Tầm mắt Phong Thánh phi thường lãnh lệ, tựa như lợi kiếm ra khỏi vỏ bắn xuyên qua.
Phong Tử Mục nheo mắt, tựa hồ là đã nhận ra tầm mắt bất thiện của Phong Thánh, tay bé ôm chân Lạc Ương Ương, lập tức liền thu lại, hơn nữa cơ linh liên tiếp lui về sau vài bước.
“Hắc hắc, anh hai.” Sau khi Phong Tử Mục cảm thấy chính mình đã thối lui đến phạm vi an toàn, khuôn mặt tràn đầy thiên chân vô tà ngây thơ chất phác, vẻ mặt lấy lòng nhìn Phong Thánh.
Xong rồi, bé làm sai chuyện, anh hai sẽ không thu thập bé chứ?
Bé thấy chị dâu lớn xinh đẹp như vậy, chỉ ôm một chút mà thôi, mặt đen này của anh hai, giống như bé đoạt bà xã của anh.
Bé sai rồi, về sau không ôm còn không được sao
“Tên nhóc thúi, qua một bên chơi đi!” Phong Thánh không khách khí đuổi đi nói.
Đậu hủ người phụ nữ của anh cũng dám ăn, thiếu thu thập!
“Dạ biết!” Phong Tử Mục nào dám nói không, nhảy nhót liền chạy vào vườn hoa mai lần nữa.
Lạc Ương Ương nhìn Phong Tử Mục vui sướng nhảy chạy đi, tầm mắt vừa chuyển lại căm tức nhìn Phong Thánh: “Anh điên rồi à?”
“Em cứ yên tâm đi, tên nhóc này đặc biệt có linh tính, sẽ không xảy ra chuyện.” Phong Thánh trấn an nói.
Nếu là người bình thường, anh còn không nói cho biết đâu.
Tuy rằng hai người hấp dẫn đông đảo tầm mắt vườn hoa mai, nhưng Phong Thánh không có chút ý tứ dừng lại vì bọn họ, nắm Lạc Ương Ương tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Ương Ương không cần liếc mắt về phía vườn hoa mai, cũng có thể nhận thấy được đông đảo tầm mắt ngưng tụ ở trên người cô.