“Phong Thánh anh điên rồi sao!” Lạc Ương Ương sắp bị dọa vỡ mật.
Kết hôn?
Rốt cuộc tối hôm nay Phong Thánh đang làm cái quỷ gì, uống lộn thuốc?
Hai người bọn họ sao có thể, sao có thể kết hôn được!
Phản ứng của Lạc Ương Ương làm Phong Thánh nghẹn lòng một chút, tiếp đó bá đạo mở miệng: “Kết giao, kết hôn, hai chọn một, chính em chọn.”
Vật nhỏ thật không thích anh chút nào?
“……” Lạc Ương Ương ngầm có ý lửa giận lại u oán trừng mắt nhìn Phong Thánh.
Cái này bảo cô chọn như thế nào.
Kết hôn khẳng định là không thể chọn, lại nói, dù cô muốn gả, Phong Thánh cũng chưa chắc dám cưới.
Kết giao cũng không thể chọn, một khi đáp ứng, không khác gì lên thuyền giặc.
Lên thuyền dễ dàng, rời thuyền khó, cô cũng không ngốc.
Cân nhắc nửa ngày, Lạc Ương Ương yếu ớt thương lượng nói: “Có lựa chọn thứ ba không?”
“Có.” Lạc Ương Ương do dự, làm Phong Thánh nặn mấy chữ này ra từ trong kẽ răng, “Trước kết giao sau kết hôn.”
“Vậy tôi không chọn! Không chọn gì hết!” Lạc Ương Ương liên tục lắc đầu.
Phong Thánh vương bát đản này, rõ ràng là bá vương ngạnh thượng cung.
“Tôi cho em cơ hội, nếu em không quý trọng, vậy để tôi chọn!” Phong Thánh giống như muốn in dấu vết, dùng sức cắn một cái ở trên môi Lạc Ương Ương.
“Ưm…… Đau!” Trên môi đau xót, nước mắt Lạc Ương Ương đều sắp đau đến chảy ra, vội vàng đẩy anh.
“Nghe!” Bàn tay to giam cầm cằm Lạc Ương Ương, Phong Thánh gằn từng chữ, “Bắt đầu từ đêm nay, chúng ta chính thức kết giao!”
“Tôi kháng nghị!” Lạc Ương Ương hiển nhiên không muốn cứ như vậy bị ván đã đóng thuyền.
“Không có hiệu quả!” Phong Thánh một ngụm từ chối.
“Tôi muốn chống án!” Lạc Ương Ương chưa từ bỏ ý định.