Không muốn lăn lộn sao!
Phong Hành nắm đến quá dùng sức, ngón tay anh ta giống như trực tiếp xuyên thấu qua da thịt nắm trên xương cốt cô, Lạc Ương Ương đau đến hai lông mày nhỏ nhíu lại một chỗ.
Càng làm cho trong lòng cô rùng mình, là lời nói của Phong Hành.
“Nhất Phi, anh đi về trước, em không có việc gì.” Lạc Ương Ương đau đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhìn về phía Hoa Nhất Phi.
Cô không thể liên lụy Hoa Nhất Phi.
Mặc dù Hoa Nhất Phi có chính là tài hoa, nhưng bối cảnh của anh không đủ cường đại.
Nếu Phong Hành ở sau lưng ngáng chân Hoa Nhất Phi, anh khẳng định không trôi qua tốt.
“Không phải em nói em không muốn đi cùng anh ta sao?” Ánh mắt Hoa Nhất Phi chợt hung tàn, ngược lại có chút ý vị trách cứ Lạc Ương Ương.
Anh biết ý tứ lời nói này của Lạc Ương Ương, còn không phải là không muốn để anh và Phong Hành nổi lên xung đột sao?
Anh lại không sợ!
Cô sợ cái gì?
“Đi cùng anh ta cũng không có gì, anh ta là anh trai em, sẽ không làm gì em.” Nửa câu sau của Lạc Ương Ương nói đến tương đối nhỏ giọng.
Phong Hành hẳn là sẽ không làm gì cô, đúng không?
“Em xác định?” Hoa Nhất Phi nhìn nhìn Phong Hành kiêu ngạo ương ngạnh, lại nhìn nhìn Lạc Ương Ương, vẫn là không yên tâm giao cô cho Phong Hành.
Phong Thánh không tự mình tới thì thôi, sao lại phái Phong Hành tới đây?
Hoa Nhất Phi nghĩ lầm Phong Hành sẽ xuất hiện ở chỗ này, là Phong Thánh sai tới đây.
“Ừ.” Lạc Ương Ương không dám để Hoa Nhất Phi nhìn ra cô do dự, cô vội vàng gật đầu, bẻ tay Hoa Nhất Phi bắt lấy Phong Hành ra, “Anh trở về đi.”
“Hừ!” Phong Hành nhìn chằm chằm Hoa Nhất Phi khinh thường hừ một tiếng, lôi kéo Lạc Ương Ương liền lên xe Rolls-Royce bản dài của anh ta.
Hoa Nhất Phi nhìn siêu xe soái khí quay đầu một cái, nhấc lên tro bụi màu vàng đầy đất tuyệt trần rời đi.