Anh thật là quá nhân từ với Phong Hành.
Ương Ương bị bắt cóc, đêm nay vợ chồng Giang thị tìm tới cửa, những chuyện này đều không thoát khỏi quan hệ với Phong Hành?
“Anh hai chỉ giáo cho? Cứu Lạc Ương Ương lại không phải em, sao em lại biết cô ấy bị ai bắt cóc, lại vì sao bị bắt cóc.” Phong Hành tiếp tục cười tà tà, ý cười không đạt tới đôi mắt.
“Đều câm miệng cho ta!” Rốt cuộc, sắc mặt lão gia tử trầm xuống, lên tiếng.
Người trong nhà còn nội chiến, giống cái gì!
Phong Hành hơi nhướng mày, không hề nhằm vào Phong Thánh, tự mình lại bưng tách trà lên.
“Thánh nhi, cháu nói rõ ràng, bắt cóc là chuyện như thế nào, rốt cuộc chuyện nhà họ Giang có quan hệ với cháu không?” Lão gia tử ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, mỗi một chữ lộ ra đều mang theo khí thế hồn hậu không giận tự uy.
Phong Ngật thấy vợ chồng Giang thị đã đi, lão gia tử chuẩn bị thẩm vấn anh hai, anh liền yên lặng mà lui trở về, ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh Phong Hành.
“Ông nội.” Phong Thánh không tránh không né, thẳng tắp nghênh đón tầm mắt dò hỏi của lão gia tử, “Chuyện nhà họ Giang không có bất kỳ quan hệ gì với cháu.”
“Nếu thật không có quan hệ, vì sao vợ chồng nhà họ Giang lại tìm tới cửa? Còn một mực chắc chắn chính là cháu giấu con trai bọn họ?” Tuy rằng lão gia tử lớn tuổi, nhưng hiển nhiên người già tâm chưa già, đầu óc cũng dùng rất tốt.
“Ông nội, cháu là một tay ngài bồi dưỡng lớn lên, phong cách hành sự của cháu như thế nào, ngài phi thường rõ ràng, nếu chuyện Giang Hải Phong thật sự có liên quan tới cháu, ngài cảm thấy cháu sẽ lưu lại dấu vết, để người nhà họ Giang tìm tới cửa sao?”
Phong Thánh ngạo nghễ sừng sững ở phòng tiếp khách, khí thế không nhanh không chậm trấn định tự nhiên, vững như Thái sơn.
Trong lúc nhất thời, lão gia tử bị hỏi lại đến trầm mặc.
Đích xác như lời Phong Thánh nói, đối với cháu đích tôn ký thác kỳ vọng cao này, anh là người như thế nào, trong lòng lão gia tử quá rõ ràn.
Lúc lão gia tử đề ra nghi vấn với Phong Thánh, anh trầm mặc, những người khác tự nhiên không dám mạo muội xen mồm.
Cùng những người khác thu liễm tinh thần, trong lòng bay nhanh chuyển tâm tư, Phong Hành cười lạnh lùng, không chút nào che dấu cảm xúc của mình.
Phong Thánh, đủ đàn ông, lại có thể đều dám nói khích lão gia tử, anh ta thật sự càng ngày càng gan lớn làm càn, không sợ hãi chút nào nữa.