Cửa tự động mở ra dọa cô nhảy dựng, khi nhìn thấy người bên trong cánh cửa, cô càng là cả kinh mở to mắt: “Phong Thánh?”
Muốn chết muốn chết!
Sao Phong Thánh lại ở chỗ này?
Vưu Vưu theo bản năng đi nhìn số phòng, là dãy số Tô Phạm nói với cô, cô không đi nhầm nha.
Phong Thánh lạnh lùng liếc mắt nhìn Vưu Vưu một cái, trực tiếp lướt qua cô ra cửa, không để cô vào mắt chút nào.
“……” Vưu Vưu một đầu óc nghi vấn, cứ ngu như vậy mím môi nhìn Phong Thánh rời đi.
Qua một lúc lâu.
Mãi cho đến thân ảnh đĩnh bạt lãnh khốc của Phong Thánh đi vào phòng nào đó, cô mới phản ứng lại.
“Tô Phạm, vì sao Phong Thánh lại ở chỗ này? Anh ta nói cái gì với cậu?”
Vưu Vưu nhanh chóng vào cửa lại đóng cửa, mấy bước vọt tới trước mặt Tô Phạm.
Nhưng ngàn vạn đừng nói cái gì bất lợi với Ương Ương.
Chỉ là, cô đâu biết đâu rằng, Phong Thánh toàn bộ nói xong lời nên nói cũng như không nên nói.
“Phong Thánh?” Lạc Ương Ương vừa mở cửa toilet ra, liền nghe được Vưu Vưu vô cùng lo lắng truy hỏi.
Lạc Ương Ương nhìn một vòng chung quanh phòng, hoàn toàn không có thân ảnh Phong Thánh: “Phong Thánh đã tới?”
“Ừ!” Vưu Vưu gật đầu.
“Không có!” Tô Phạm kiên thanh phủ nhận.
Đôi mắt to ngày thường của Vưu Vưu chợt trừng một chút, quay đầu, không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Tô Phạm.
Cô mắt mù sao?
Chẳng lẽ vừa rồi cô nhìn thấy ở cửa chính là quỷ?
Tầm mắt lưu chuyển ở trên mặt Tô Phạm và Vưu Vưu, trong lòng Lạc Ương Ương dâng lên một tia lo lắng: “Rốt cuộc Phong Thánh có tới hay không?”
Tô Phạm nhìn Vưu Vưu không nói lời nào, Vưu Vưu nhìn anh vài lần.