“Ha hả……” Nụ cười gượng cứng đờ ở khóe miệng Phao Phao, lại nở nụ cười lần nữa, anh vừa cười vừa nhéo xuống cánh tay Lạc Ương Ương, đôi mắt lại nhìn Phong Hành, “Tôi đột nhiên còn có chuyện khác phải làm, các người trò chuyện đi.”
Lạc Ương Ương bị nhéo đến liếc mắt trừng về phía Phao Phao, tuy rằng anh không dụng lực quá lớn, nhưng cô đã nhận thấy được anh đang làm phản.
Quả nhiên, sau khi Phao Phao nói xong, cô liền nhìn thấy anh xoắn mông vểnh cao, giống như đào tẩu.
“Anh họ, liền không phiền toái anh, tôi sẽ tự trở về.” Người không liên quan vừa đi, Lạc Ương Ương lại nhìn Phong Hành, liền càng xấu hổ.
Đối với Phong Hành, cô không thể nói được là cảm giác gì, tuy rằng cảm thấy anh ta rất tuỳ tiện, nhưng cũng không thấy anh ta làm gì không tốt.
Anh họ này, cô đoán không ra, nhưng trực giác vẫn là giống như Phong Thánh dặn dò cô, vẫn là cách xa một chút thì tốt hơn.
Người ngoài vừa đi, Phong Hành thấy Lạc Ương Ương lần nữa cự tuyệt để anh chở, anh liền đến gần cô thêm vài phần: “Nếu em muốn bị anh đánh choáng khiêng đi, anh ngược lại không ngại chút nào.”
“……” Cười gượng trên khuôn mặt nhỏ xấu hổ của Lạc Ương Ương, lập tức liền thu liễm.
Phong Hành muốn làm gì?
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì!
“Đi thôi.” Phong Hành vung đầu bảo Lạc Ương Ương đi với anh ta, sau đó liền thật đi rồi.
“……” Lạc Ương Ương cũng không có theo sau, chỉ nhìn theo bóng dáng rời đi của anh ta.
Sau khi Phong Hành đi sáu bảy bước, dừng lại, quay đầu lại, trên mặt treo tươi cười yêu nghiệt mị hoặc, cứ như vậy thẳng lăng lăng nhìn cô.
Khi hai người ai cũng không động giằng co một lúc lâu, chọc cho người khác sôi nổi ghé mắt.
Lạc Ương Ương trải qua giãy giụa lại giãy giụa, yên lặng nhấc chân theo sau.
Ánh mắt Phong Hành nói cho cô biết, nếu cô thật sự không đi theo anh ta, anh ta thật sự sẽ đánh ngất cô, sau đó khiêng đi.
Sau khi lên xe, câu đầu tiên của Lạc Ương Ương chính là: “Phong Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì?”