Tiếng tim đập ‘ Thịch thịch thịch’ thật lớn giống như muốn nhảy ra lồng ngực, có thể bị Phong Ngật nghe được hay không?
Khung xương Lạc Ương Ương nhỏ, xương cổ tay cũng thật nhỏ, tay Phong Ngật có thể dễ dàng ôm trọn cổ tay của cô, lòng bàn tay vừa lúc dán vào mạch đập của cô.
Mạch đập nhanh chóng cổ động dị thường dưới lòng bàn tay, khiến cho Phong Ngật nghiêng mắt.
“Ương Ương, sao nhịp tim của em nhanh như vậy? Sinh bệnh?” Phong Ngật ngừng lại, quan tâm nhìn Lạc Ương Ương.
Tần suất nhịp tim này đến hai trăm mỗi phút đi?
Nhảy nhanh như vậy có thể sinh bệnh xấu hay không.
“Không, không có.” Lạc Ương Ương cuống quít phủ nhận, liên tục lắc đầu, “Hôm nay mặt trời khá lớn, em chính là có chút nóng.”
Hu hu.
Xong đời xong đời.
Anh sẽ không phát hiện cái gì chứ?
Phong Ngật kinh ngạc trong chớp mắt, đặc biệt ngẩng đầu nhìn hoàng hôn sắp chìm xuống đường chân trời, mặt trời nóng rát đã sớm không còn thân ảnh.
Cúi đầu vừa nhìn, Phong Ngật phát hiện khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương giống như quả táo đỏ.
“Anh thấy em không phải sinh bệnh cũng không nóng, là thẹn thùng đi?” Khóe miệng Phong Ngật giương lên, cười khẽ xoa xoa đầu dưa của Lạc Ương Ương.
Từ nhỏ đến lớn vòng cuộc sống của Lạc Ương Ương đặc biệt nhỏ, ngoại trừ Tô Phạm, đến một bạn học nam quan hệ tương đối tốt cũng không có.
Cô phỏng chừng chưa từng nắm tay với nam sinh, anh dắt một chút lại có thể liền thẹn thùng.
“Làm gì có?” Lạc Ương Ương cầm kem liền hơ lạnh gương mặt nóng lên của mình, mạnh miệng tranh luận với Phong Ngật, “Em không thẹn thùng, em chỉ là nóng!”
Lạc Ương Ương vốn đang lo lắng, bí mật nhỏ trong lòng cô sẽ bị Phong Ngật phát hiện.
Nhìn thấy anh chỉ là vui đùa giễu cợt cô, cũng không có nghĩ gì khác, cô lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu Phong Ngật biết……