“Vậy con đi xuống trước.” Sau khi Phong Thánh nghe được phòng vệ sinh truyền đến tiếng đóng cửa rất nhỏ, lúc này mới đi ra ngoài không chận ở cửa.
Phong Thánh vừa đi, Lạc Anh liền vội tiến vào phòng.
“Tối như vậy, cũng không bật đèn.” Cùng lúc khó hiểu lẩm bẩm, Lạc Anh thuận tay ấn chốt mở bên cửa.
Lạc Ương Ương ở phòng vệ sinh gấp đến độ đầu óc choáng váng.
Trần trụi đối diện gương nhanh chóng xoay người, xem xét dấu hôn Phong Thánh lưu lại có thể quá nổi bật hay không.
Cũng may anh vẫn luôn rất có chừng mực, sẽ không thấy được dấu vết lưu lại ở trên cổ và cánh tay.
“Ương Ương, con làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Phòng ngủ không có ai, Lạc Anh liền đi về phía phòng vệ sinh đóng chặt cửa.
Vì thống nhất khẩu cung với Phong Thánh, Lạc Ương Ương theo tin tức nghe được khi vọt vào phòng vệ sinh, nói với mẹ: “Mẹ, con không có việc gì, chỉ có chút tiêu chảy.”
Vừa nói chuyện với Lạc Anh, Lạc Ương Ương cùng sử dụng tay chân nhanh chóng mặc lễ phục.
Cô tránh ở phòng vệ sinh, tuy rằng biết mẹ sẽ không vô lễ đẩy cửa tiến vào, nhưng cô vẫn là khẩn trương.
Dưới tâm tình có tật giật mình, khẩn trương đến đầu lưỡi đều sắp thắt.
“Sao lại tiêu chảy chứ? Con uống thuốc chưa? Mẹ đi tìm chút thuốc cho con.”
Lạc Anh lo lắng hơi nhíu mi, nói xong liền muốn xoay người đi ra ngoài lấy thuốc.
“Mẹ, không cần! Vừa rồi anh hai đã lấy thuốc cho con uống.” Cách một cảnh cửa phòng vệ sinh, Lạc Ương Ương vội vàng lên tiếng.
Bụng cô không có tật xấu, nhưng không muốn thật sự uống thuốc.
“Con không thoải mái cũng đừng đi xuống, nghỉ ngơi cho tốt.” Lạc Anh cảm thấy con gái trong một lúc sẽ không ra tới, liền tính toán xuống lầu.
Lạc Ương Ương vừa lúc mặc xong lễ phục, sau khi đối diện gương sửa sửa tóc dài khắp đầu, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
“Mẹ.” Lạc Ương Ương giơ tươi cười điềm mỹ lên, chạy chậm giữ chặt mẹ chuẩn bị ra cửa, “Có chuyện này muốn hỏi mẹ một chút.”