Tuy rằng Phong Diệc Hàm và Diệp Sa Nghiên cũng khiếp sợ, nhưng các cô cũng là người nhìn quen trường hợp lớn.
Phong Thánh chân trước mới vừa đi, hai cô đen mặt cũng rời đi, trong lúc đó hai người đều không giao lưu một câu.
“Cửa hàng trưởng, những quần áo này phải đưa đến khu nhà giàu nào?” Sau khi đóng gói toàn bộ quần áo, phó cửa hàng trưởng đi tới trước mặt cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng nhìn phó cửa hàng trưởng vài lần, vẻ mặt ai thán đáng tiếc: “Thùng rác dưới lầu.”
Quần áo cửa hàng các cô liền khó coi như vậy, không vào mắt như vậy sao?
“Hả?” Phó cửa hàng trưởng cả kinh há lớn miệng, đều có thể nhét vào một nắm tay.
“Đây là khách hàng dặn dò, thùng rác dưới lầu, mau đi.” Cửa hàng trưởng bất đắc dĩ phân phó nói.
Kết quả là.
Mười nhân viên trong cửa hàng độc quyền ngay ngắn có trật tự đi ra ngoài, hai tay tràn đầy một đám bao lớn bao nhỏ, thẳng đến thùng rác dưới lầu.
Vưu Vưu nhìn trang phục nữ xa hoa nói ném là ném, đau lòng đến trực tiếp nhỏ máu.
Cô rất muốn ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng.
Không cần liền cho tôi!
Ném thùng rác quá lãng phí, tính là anh hùng hảo hán gì!
Lạc Ương Ương một đường bị dắt đến dưới lầu, cùng Phong Thánh khuôn mặt lãnh trầm cùng nhau đi qua đường cái.
Có lẽ là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ quá đáng chú ý, một đạo tầm mắt ở quán cà phê lầu ba, dừng ở trên người Phong Thánh và Lạc Ương Ương.
“Phó tổng, nhìn cái gì vậy?” Người đàn ông trung niên hói đầu, lấy lòng nhìn người đàn ông yêu nghiệt đối diện.
Mắt đào hoa hẹp dài của Phong Hành hơi nhướng lên, cằm vừa nhấc chỉ hướng giữa đường cái: “Ông xem đó là ai.”
Người đàn ông hói đầu nhìn xuống theo tầm mắt của Phong Hành, lập tức cả kinh: “Đó không phải là Phong tổng sao? Sao anh ta lại nắm tay một cô gái?”
Không phải Phong Thánh không gần nữ sắc ư?
Sao lại dắt một cô gái đi qua đường cái.