Ánh mắt này của Phong Thánh quá khủng bố, âm trầm thị huyết giống như muốn ăn cô.
Nháy mắt tiếp theo, Lạc Ương Ương chợt quay đầu, nhấc chân liền muốn lên lầu.
“Đứng lại!” Phong Thánh trầm lãnh quát một tiếng.
“……” Trong nháy mắt chân phải nâng lên của Lạc Ương Ương tạm dừng ở giữa không trung.
Nhưng mà, cũng chỉ một cái chớp mắt mà thôi, cô giống như liều mạng chạy thật nhanh lên lầu.
Phong Thánh phỏng chừng là nhìn thấu cô và Phong Ngật nói chuyện, cho nên muốn tới thu thập cô.
Cô lại không phải kẻ ngốc, ngốc đứng chờ anh thu thập.
“Vật nhỏ.” Mắt đen của Phong Thánh càng thêm âm trầm, dám lại không nghe lời!
Con mồi chạy, anh cũng không vội.
Bước chân vẫn vững vàng như cũ, chỉ kiên định không dao động tìm thân ảnh đang lên lầu của vật nhỏ.
Chuyện thứ nhất sau khi Lạc Ương Ương một đường chạy về phòng ngủ chính là đóng cửa khóa lại.
Vì để ngừa chẳng may, cô còn kéo sô pha muốn chặn ở phía sau cửa.
Bất hạnh chính là, cô phấn đấu gắng sức mới kéo dài sô pha tới một nửa, khoá cửa ‘ răng rắc ’ vang lên một tiếng rất nhỏ.
Cửa phòng, cứ như vậy dễ như trở bàn tay bị đẩy ra.
“Sao anh mở cửa được?” Lạc Ương Ương khiếp sợ trừng mắt nhìn Phong Thánh ở cửa.
Trên ổ khóa cũng không có cắm chìa khóa, bàn tay to của Phong Thánh đặt ở trên then cửa, rỗng tuếch.
Hay là, anh xích thủ không quyền, là dựa vào cậy mạnh cường ngạnh vặn cửa phòng cô?
Cô chính là đã khóa lại rồi mà, đây có phải là quá thô bạo rồi không?
“Cửa này của cô có khóa hay không thì có gì khác nhau sao?” Phong Thánh bình tĩnh tự nhiên đóng cửa, khóa lại.
“Anh đừng tới đây!” Lạc Ương Ương cảm thấy cô muốn đại họa lâm đầu, bỏ qua sô pha liền bắt đầu lui về sau.
Cô nghe ra được, Phong Thánh đang khinh bỉ cửa của cô.