Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương còn có tâm tình giải thích với Tô Phạm, tức giận dùng lực bắt lấy eo thon nhỏ của cô, lửa giận vọt cao.
“A --” Lạc Ương Ương kinh hô ngâm tiếng kêu, lại tràn ra từ giữa môi răng lần nữa.
“Phong Thánh!” Lạc Ương Ương che di động lại đưa ra xa một chút, giận kêu hô nhỏ tên Phong Thánh.
Cô ghé vào trên giường, quay đầu lại đồng thời còn nhắc chân đá qua.
Nhưng mà, bàn chân nhỏ của cô mới vừa đụng vào ngực của Phong Thánh, còn chưa kịp dùng sức đá, đã bị tay lớn có lực của anh bắt lấy.
Phong Thánh chặt chẽ khống chế được mắt cá chân của Lạc Ương Ương, thuận thế nhấc chân nhỏ của cô lên.
Mắt to của Lạc Ương Ương chấn động, trơ mắt nhìn tư thế của mình trong phút chốc liền thành như vậy.
“Phong Thánh, anh, anh đừng như vậy, tôi đang nói điện thoại!”
Đối mặt với phẫn nộ trừng phạt lặp đi lặp lại nhiều lần của Phong Thánh, Lạc Ương Ương chỉ đành vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ.
“Cô nói của cô.” Phong Thánh không dao động.
Mới sáng sớm liền nghe điện thoại của người đàn ông khác, không thấy được anh còn ngủ ở bên cạnh sao?
Liền không xem anh thành một chuyện như vậy?
“Anh như vậy…… tôi nói như thế nào?” Hai tay nhỏ của Lạc Ương Ương, càng thêm che chặt di động.
Vương bát đản!
Phong Thánh cũng quá đáng giận.
Anh rõ ràng là cố ý!
Phong Thánh không để ý tới cô, tự ý làm chuyện anh muốn làm trước mắt nhất.
Tô Phạm đầu kia điện thoại, khuôn mặt soái khí tuấn dật phi phàm sớm đã âm trầm.
Anh mơ hồ có thể nghe được giọng nói tinh tế trầm thấp của Lạc Ương Ương, tựa như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Tô Phạm không ngốc, từ trong tiếng ngâm kêu kiềm mềm thỉnh thoảng kinh hô của cô, anh có thể đoán được cô đang làm gì.