Anh, anh……
Đầu Lạc Ương Ương còn một mảnh hết sức hồ nhão, liền nhìn thấy Phong Thánh muốn hôn tới đây.
Tay nhỏ của cô vừa nhấc, vội vàng dán lên môi lửa nóng của anh, ngăn anh lại.
Ở trong mắt lạnh bất mãn của Phong Thánh, ánh mắt có chút chột dạ của Lạc Ương Ương hơi lóe một chút, nói: “Chú nói cái gì với anh không?”
Phong Thánh trước mổ một ngụm ngón tay Lạc Ương Ương đang dán ở trên môi anh, lúc này mới nói: “Lấy tay ra.”
Sau khi lòng bàn tay bị hôn một cái, cho dù Phong Thánh không nói lấy ra, Lạc Ương Ương cũng sẽ lấy ra, cô nhanh chóng rút tay về.
“Ông ấy hỏi anh, tình cảm của chúng ta có phải không tồi hay không.” Phong Thánh nói đúng sự thật.
“Vậy anh trả lời như thế nào?” Một lòng của Lạc Ương Ương đột nhiên bị nhắc lên.
“Em đoán.” Thấy đôi mắt nhỏ khẩn trương này của Lạc Ương Ương, Phong Thánh đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa cô.
Lạc Ương Ương mím miệng nhỏ liền trừng mắt to lên.
Phong Thánh quả thực vương bát đản!
Đoán cái quỷ chứ đoán gì!
“Hôn anh một cái, anh liền nói cho em biết.” Phong Thánh lạnh lùng nhướng đỉnh mày cao gầy một chút.
“Anh chính là khốn kiếp!” Lạc Ương Ương nghiến răng nghiến lợi cả giận nói.
Sau khi giận xong, nóng vội cô để sớm biết được đáp án, tay nhỏ tùy ý đặt ở trên vai rắn chắc của Phong Thánh, liền nhẹ nhàng nâng mặt anh lên.
Liền khi mặt bị tay nhỏ mềm mại nâng lên, đồng tử đen nhánh của Phong Thánh hơi co lại một chút.
Anh thính lực kinh người, nghe được ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ.
Tất cả tiếng bước chân người trong nhà anh đều quen thuộc, anh dựa vào tốc độ nhanh nhất, nghe ra người ngoài hành lang là ai.
Nếu người đến là Phong Khải Việt, anh khẳng định sẽ lập tức buông Lạc Ương Ương, không có khả năng để cô hôn xuống vào lúc này.