“Thi Nhã, nghĩ cái gì vậy?” Không biết Phong Hành đi tới đây từ khi nào, một phen ôm lấy đầu vai Phong Thi Nhã.
“Anh, em gái kế kia của anh hai, là tên Lạc Ương Ương đi? Quan hệ của bọn họ rất tốt?” Mặt trang điểm tinh xảo của Phong Thi Nhã hướng về phía Phong Hành dò hỏi.
“Ừ, quan hệ bọn họ rất tốt.” Phong Hành gật đầu, cuối cùng nhỏ giọng nói thầm nói, “Tốt đến lên giường đấy.”
Hai người dựa gần, Phong Thi Nhã nghe được tiếng gió gì, theo bản năng hỏi ngược lại: “Giường gì?”
Trong lòng Phong Hành rùng mình, lúc này mới phát hiện chính mình nói lỡ miệng, cười bất cần đời liền có lệ nói: “Không có gì.”
Tuy rằng trên mặt Phong Hành nhìn không ra được cái gì, nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ.
Phong Thánh và Lạc Ương Ương đã tốt đến lên giường, nếu như bị lão gia tử biết, cũng không biết lão gia tử sẽ nghĩ như thế nào.
Hơn nữa, nơi này tốt xấu gì cũng cổ trạch nhà họ Phong.
Phong Thánh cũng dám ở trước mặt mọi người, nắm tay Lạc Ương Ương không buông, như thế có chút ngoài dự kiến của anh.
Phong Thi Nhã còn muốn hỏi cái gì, Phong Hành lại mở miệng trước hơn cô nói: “Thi Nhã, anh giao cho em một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?” Phong Thi Nhã không nghĩ nhiều, há miệng liền hỏi lại.
“Đêm nay……” Phong Hành đột nhiên tiến đến bên tai Phong Thi Nhã, tinh tế nói thầm lên.
Phong Diệc Hàm cách đó không xa, vừa lúc thấy được Phong Hành và Phong Thi Nhã châu đầu ghé tai không biết đang nói cái gì.
Cô nhìn thêm vài lần, cô khinh thường giao tiếp với Phong Thi Nhã, xoay người liền đi, không còn tâm tình chơi đùa.
Ảnh gia đình trước cơm đoàn viên, nam đinh ở hai hàng phía trước, con dâu chờ bối phận hơi lớn và nữ quyến đồng lứa ở hàng thứ ba.
Một nhóm nữ quyến chưa gả thì ở hàng cuối cùng, Lạc Ương Ương ở bên trái ngoài cùng hàng cuối cùng.
Trước khi sắp hàng chính thức chụp ảnh, Lạc Ương Ương nhìn sang Phong Thánh ở vị trí trung tâm nhất.