Lạc Ương Ương vốn dĩ cũng chỉ cao đến đầu vai của anh, cô vừa cúi đầu, anh cũng chỉ có thể nói chuyện với đỉnh đầu của anh, đến mặt cũng không nhìn thấy.
“Phong Thánh.” Lạc Ương Ương ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, “Về sau, chúng ta đừng cùng nhau ra ngoài, được không?”
Giống đêm nay vậy, gặp được người quen không khỏi quá xấu hổ.
Tô Phạm khẳng định sẽ đi chứng thực với Vưu Vưu, Vưu Vưu đồ tham ăn kia, tám chín phần mười không chống đỡ được mồi Tô Phạm tung ra.
Thường đi ở bờ sông nào có không ướt giày, nếu truyền tới tai trưởng bối, ảnh hưởng quá không tốt.
“Không tốt.” Phong Thánh không chút nghĩ ngợi, một ngụm từ chối.
Vừa rồi, vật nhỏ chính là suy nghĩ cái này?
Lúc trước, suy nghĩ của anh giống như cô.
Không muốn để bên ngoài biết, quan hệ chân thật giữa bọn họ.
Nhưng tình huống giống như Diệp Sa Nghiên vậy, đối với vật nhỏ không tốt, dễ dàng làm hại cô.
Cho nên, anh thay đổi chủ ý.
Bởi vì là gây dựng lại gia đình, anh biết quan hệ giữa hai người tương đối mẫn cảm.
Cho nên, tuy rằng anh không muốn che giấu, nhưng cũng không muốn hoàn toàn để lộ ra ngoài ánh sáng.
Dù sao sau khi để lộ ra ngoài ánh sáng, đối với người một nhà đều không tốt.
Điều hòa một chút.
Để bên ngoài biết, nhà họ Phong coi trọng cô - đứa con gái kế này, Phong Thánh anh sẽ che chở sủng cô - đứa em gái kế này.
Hai người dùng phương thức anh em cùng nhau xuất hiện, đối với cô mà nói, không có gì không tốt.
Phong Thánh không nói, Lạc Ương Ương đâu biết trong lòng anh nghĩ như thế nào.
Nghe được anh kiên quyết cự tuyệt, rồi đột nhiên hất tay anh ra: “Anh đừng gây rối vô cớ!”
“Chẳng lẽ anh không biết sự tình nghiêm trọng sao? Cho dù anh không suy xét cho tôi và mẹ tôi, anh cũng nên ngẫm lại vì ba anh chứ?”