Cảm giác bị hoàn toàn làm lơ, làm Lạc Ương Ương có chút đau lòng, cô làm sai cái gì sao?
Phong Diệc Hàm không vội vã đi với lão phu nhân, cô ta ngừng lại, khoanh tay trước ngực tựa như gà trống kiêu ngạo: “Lạc Ương Ương, biết vì sao tôi chán ghét cô không?”
“Đại khái là bởi vì tôi cũng chán ghét cô.” Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm kiêu căng ngạo mạn đi đến trước mặt cô, mặt không biểu tình trả lời.
Cô và lão phu nhân chưa bao giờ tiếp xúc qua, càng chưa nói qua một câu.
Theo lý thuyết, cho dù lão phu nhân bởi vì thân phận con gái kế của cô chưa từng thích cô, cũng không có khả năng lạnh lùng với cô như thế.
Ít nhất, thân là một trưởng bối đức cao vọng trọng, ở khi một vãn bối cung kính gọi cô, lễ phép đáp lại một tiếng cũng là cơ bản, dầu gì cũng phải gật đầu đáp lại chứ.
Nhưng thái độ lão phu nhân khác thường như thế, đối với cô lạnh lùng như một người xa lạ, tám chín phần mười có quan hệ với Phong Diệc Hàm xuất hiện ở bên người lão phu nhân.
“Cô!” Phong Diệc Hàm trăm triệu không nghĩ tới, Lạc Ương Ương lại có thể kiêu ngạo đến dám nói chuyện với cô như vậy.
Còn chán ghét cô?
Ai cần Lạc Ương Ương thích cô chứ!
“Phong Diệc Hàm, muốn biết vì sao tôi chán ghét cô không?” Lạc Ương Ương cười nhợt nhạt với Phong Diệc Hàm, không đợi cô ta trả lời liền nói tiếp, “Bởi vì cô quá tiện.”
Cô vẫn luôn cảm thấy, thân là một cô gái, mắng cô gái khác tiện có chút không tốt lắm.
Nhưng nhìn Phong Diệc Hàm, nghĩ đến cô ta cố ý ở ngoài cửa sổ thét chói tai khiến cô bại lộ, lúc này lại không biết nhai lưỡi gì ở trước mặt lão phu nhân, làm lão phu nhân xa cách với cô, trong lòng cô liền ngăn không được toát ra một đoàn lửa.
Phong Diệc Hàm cứ như vậy nhìn cô không vừa mắt, một hai phải chỉnh chết cô đúng không?
“Lạc Ương Ương! Tôi tiện? Cô câu dẫn ta anh hai còn giả vờ thuần khiết ở trước mặt tôi? Rốt cuộc ai tiện hơn?” Phong Diệc Hàm tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Nhìn mũ màu trắng lông xù xù Lạc Ương Ương đội trên đỉnh, giả vờ thanh thuần ở trước mặt cô, cô liền cảm thấy chói mắt, chói mắt cực kỳ!