Lúc này cô bị Phong Thánh ôm ái muội, vừa rồi cô còn không biết sao xui xẻo hôn Phong Thánh một cái.
Những chuyện này, Phong Ngật đều thấy được đi?
Nhìn Lạc Ương Ương đang sửng sốt mở to ánh mắt, Phong Thánh lại không ngoài ý muốn chút nào, anh bình tĩnh quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Phong Ngật vừa thấy được Phong Thánh quay đầu lại, ấn đường nhảy động của anh nháy mắt hoàn hồn, há miệng liền nói: “Các người tiếp tục.”
Sau khi nói xong, Phong Ngật xoay người một cái liền đi trở về.
“……” Lạc Ương Ương chớp mắt to thuần tịnh thanh triệt một chút, có chút ngốc.
Nhìn thấy cô và Phong Thánh ôm nhau, phản ứng của Phong Ngật, có phải quá bình tĩnh rồi không?
Từ phòng ngủ đến hành lang, trong không khí tựa hồ tràn ngập một cổ quỷ dị xấu hổ.
Trong áp suất thấp căng chặt, đang lúc Lạc Ương Ương không biết tự xử như thế nào.
Cô lại có thể nhìn thấy bóng người chợt lóe ở cửa, Phong Ngật lại đi trở về, tâm cô nháy mắt cũng nhắc lên.
Phong Ngật là phản ứng lại, muốn tới chất vấn cô và Phong Thánh sao?
Phong Ngật đi mà quay lại, cúi thấp mặt mày, anh cũng không có liếc mắt nhìn hai người trong phòng một cái.
Anh trở về lại chỉ có một mục đích, đi tới cửa duỗi dài tay ra, ‘ rầm! ’ một tiếng thuận tay liền thay bọn họ đóng cửa phòng lại.
Sau khi một cánh cửa ngăn cách ra hai thế giới.
Cùng lúc Phong Ngật đi trở về, nhịn không được thấp giọng nói thầm: “Cũng không biết đóng cửa, bị những người khác nhìn thấy còn không nổi tung sao.”
“……” Nháy mắt Lạc Ương Ương nhìn thấy cửa phòng đóng lại, mắt to liên tiếp chớp vài cái, đầu óc càng ngốc.
Phong Ngật đây là phản ứng gì?
Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm vào cửa, mặt anh tuấn dần dần hắc trầm xuống.
“Như thế nào, bị Phong Ngật nhìn thấy em rất thương tâm?” Ngữ khí Phong Thánh trầm thấp đến đáng sợ, áp suất thấp trên người cũng thật sự dọa người.