“Như thế nào, ông có thể tới tôi lại không thể tới?” Phong Hành đến ánh mắt cũng không liếc nhìn ông chủ Lỗ.
Hôm nay anh tới, cũng không phải là hướng về phía người ngoài.
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, thuận miệng hỏi một chút.” Ông chủ Lỗ nóng chảy một thân mồ hôi, thiếu chút nữa bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Ông ta còn tưởng rằng, một câu của ông ta liền đắc tội lão tổng tập đoàn.
Phong Hành lười đi để ý ông chủ Lỗ, mắt đào hoa vừa chuyển, nhìn về phía thân hình Lạc Ương Ương bị che hơn phân nửa sau người Hoa Nhất Phi, chỉ lộ ra một cánh tay
“Ương Ương, ra ngoài, em trốn phía sau người khác làm gì?” Phong Hành nói.
Lạc Ương Ương vốn đang muốn giả vờ không quen biết Phong Hành, lời này của anh vừa ra, cô liền không cơ hội lại làm rùa đen rút đầu.
“Sao anh lại tới đây?” Than nhẹ một tiếng, Lạc Ương Ương đi ra từ sau người Hoa Nhất Phi.
Phong Thánh từng dặn dò cô, Phong Hành không phải thứ tốt, bảo cô cách anh ta xa một chút.
Cô cảm thấy Phong Hành quá mức tuỳ tiện, trong lòng cũng không phải rất muốn dính dáng quan hệ với anh ta, tuy rằng anh ta là anh họ.
“Nghe nói em xảy ra chút vấn đề.” Hai tayPhong Hành cất vào túi quần, dáng người thon dài đứng không nghiêm túc.
Anh đi họp tới trễ, trên đường vừa lúc gặp Á Tuyền vội vội vàng vàng.
Tuy rằng Á Tuyền chỉ nói Lạc Ương Ương xảy ra chút chịu, liền không bao giờ chịu nhiều lời nữa, nhưng anh vẫn là có biện pháp biết được.
Còn không phải sao, anh vì Lạc Ương Ương, ngay cả cuộc họp cũng không đi liền trực tiếp chạy tới.
“Sao anh biết?” Lạc Ương Ương có chút kinh ngạc.
Chuyện rút đầu tư này cô chỉ nói qua với Phong Thánh, theo lý thuyết, Phong Thánh không có khả năng nói cho Phong Hành.
“Chuyện này em cũng không cần phải để ý đến.” Phong Hành khẳng định sẽ không nói cho Lạc Ương Ương biết, anh âm thầm điều tra chuyện của cô.
Hoa Nhất Phi đứng ở một bên, yên lặng mà nhìn kỹ Phong Hành.
Nếu trí nhớ của anh không sai, Phong Hành này, hẳn là phó giám đốc không có quyền lực ở tập đoàn Phong thị, chỉ treo cái hư danh.