Cô cũng không nguyện ý dùng chữ không chịu nổi như vậy ở trên người của mình.
Nhưng cô không thể phủ nhận, lúc trước Phong Thánh chỉ là tâm tính nói với cô như vậy, mà cô cũng tiếp nhận rồi.
Cô không muốn đối mặt nữa, đây cũng là sự thật.
Khi tiếng thắng xe cấp tốc bánh xe ma xát mặt đất truyền đến, thân thể hai người đều nghiêng về phía trước.
Lạc Ương Ương cũng không có cài đai an toàn, cũng may cô đúng lúc duỗi tay giữ vững, mới không có đụng phải thủy tinh chắn gió.
“****! Ai nói với cô tôi là chơi đùa?” Phong Thánh hung hăng đánh tay lái.
Anh không chỉ nói một lần, cùng vật nhỏ là chơi đùa, từng nói với Thuần Vu Thừa, cũng từng nói với Phong Ngật.
Nhưng mà.
Hôm nay nghe vật nhỏ chính miệng nói như vậy, trong lòng anh lại thật sự hít thở không thông.
Đột nhiên phản cảm đến cực điểm, hận không thể giết người nói anh và vật nhỏ như vậy.
Quan hệ của bọn họ, không có không chịu nổi như vậy!
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lạc Ương Ương rống trở về tiếng càng lớn hơn, “Chính anh nói không còn có hứng thú với tôi liền thả tôi đi! Có bản lĩnh hiện tại anh liền thả tôi đi!”
Câu nói kia của Diệp Sa Nghiên, thật sự thương tổn tới cô.
Trong nháy mắt kia, cô cảm thấy chính mình đặc biệt không có tôn nghiêm.
Còn như vậy nữa, cô sẽ xem thường chính mình.
Không hề báo động trước, nhìn thấy vật nhỏ khóc đến thương tâm như vậy, Phong Thánh đau lòng muốn an ủi cô.
Nhưng từ nhỏ đến lớn anh chưa từng an ủi ai, lại không biết an ủi như thế nào, chỉ đành ngữ khí thả nhẹ: “Tôi từng nói như vậy sao?”
Lạc Ương Ương hai mắt đẫm lệ mông lung, không dám tin tưởng nhìn Phong Thánh giả ngu.