Chém gió nhiều như vậy, thật ra có thể tóm tắt lại là, chiêu thức gì nàng cũng không luyện, chẳng qua chỉ là tự luyện vài ba thứ vớ vẩn, kết quả cũng có thể làm cho kẻ khác mơ mơ hồ hồ, còn nàng thì giả vờ ngưu bức thành công.
Nàng cũng không nhịn được tự ghé qua [VietWriter] vote cho mình 10 sao rồi!
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, dừng cái đề tài này lại, "Khục khục, tốt rồi tốt rồi, nói nhiêu đó thôi!"
Gáy vang như dế kêu một hồi, nàng cũng cảm thấy nên ngừng lại không tiếp tục khoác lác nữa.
"Khoảng thời gian này tôi đều sẽ tương đối bận rộn, ngày mai cũng có chuyện không ở nhà, chuyện trong nhà làm phiền các người cố gắng quan tâm, và chăm sóc kỹ tiểu chủ nhân!" Diệp Oản Oản dặn dò.
Mặc dù Tư Dạ Hàn nói Tư Minh Lễ đã chạy trốn ra nước ngoài, hẳn là sẽ không tái xuất hiện, nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn.
"Vâng..." Năm người vừa nghe đến đây, nhất thời ỉu xìu, nhưng lại hoàn toàn không dám tố cáo.
Chủ nhân bận rộn không có ở nhà, đó chính là ác mộng của bọn họ, sẽ bị đưa vào địa ngục để rèn luyện…
"A, đúng rồi, xích đu của tôi làm xong chưa?" Diệp Oản Oản hưng phấn hỏi.
Hải Địch khó xử gãi đầu một cái nói, "Xong rồi..."
"Vậy mau dẫn tôi đi xem!" Diệp Oản Oản nhất thời thúc giục.
Hải Địch đành phải dẫn Diệp Oản Oản tới chỗ sâu trong rừng cây, chỉ thấy hai cây cao lớn rất đồ sộ, ở giữa có một cái xích đu được làm rất bền chắc.
Bất quá, khác với xích đu bình thường, cái xích đu này vô cùng dài, nếu như đung đưa mà nói, hẳn là có thể bay đến giữa không trung đi…
"Híc, chủ nhân, cô nhất định phải... phải ngồi lên đồ chơi này sao?" Khóe miệng Hải Địch co giật.
Diệp Oản Oản kiểm tra một chút, đều đúng theo bản thiết kế nàng làm, phi thường bền chắc, có dây an toàn, băng ghế được làm bằng da mềm, trên sợi dây cũng được trang trí những đóa hoa, có thể thấy là được làm rất tỉ mỉ.
Diệp Oản Oản hài lòng gật đầu, "Muốn chứ! Bay càng cao càng tốt! Có điều cảm giác như thế này vẫn chưa đủ cao! Haizz, thôi, cứ như vậy đi! Hải Địch, cậu trước tiên thử ngồi một chút!"
"Hả? Tôi?" Hải Địch hoảng sợ chỉ vào khuôn mặt của mình.
"Ha ha…" Một bên, Đường Bân phì cười, "Muốn thử xem kết cấu có bền chắc hay không, đương nhiên phải là cậu lên! Ai bảo cậu nặng nhất, ha ha!"
"Nhưng mà, tôi sợ độ cao nha!" Hải Địch đã càng thêm kinh hoàng rồi.
"Vì chủ nhân, làm sao mà chỉ có chút khó khăn gian khổ này cũng không thể vượt qua chứ!?"
Đường Bân cùng Tống Cường liếc nhau một cái, sau đó liền hợp lực lại, đè Hải Địch đẩy lên xích đu! Béo à, đồng đội rất biết ơn cậu vì đã ôm quả lựu đạn này, cố lên!
Một lát sau, trong rừng cây truyền đến âm thanh gào rú kinh hãi như quỷ khóc sói tru của Hải Địch ——
Diệp Oản Oản ngửa đầu nhìn lên, "Ừ, không tệ, rất bền chắc! Tôi đi gọi Đường Đường qua đây chơi đùa!"
Nhìn thấy gã béo bay lượn ở trên không trung, Diệp Oản Oản vui vẻ, nhảy nhót rời đi.
Nhóm 5 người lính đánh thuê: "..."
Chủ nhân đúng là quá trâu bò, ngay cả làm một cái xích đu cũng không giống với người bình thường, có thể bay cao đến như vậy...
"Đường Đường! Đường Đường! Con đang làm gì đấy?" Diệp Oản Oản chạy vào trong nhà tìm người.
"Mẹ, Đường Đường đang đọc sách." Cậu bé từ trên quyển sách ngẩng đầu lên nói.
Diệp Oản Oản vội vàng đi tới kéo tay của tiểu gia hỏa, "Hi hi, đừng xem sách nữa, sách có gì đáng xem đâu! Mau tới đây, mẹ dẫn con đi chơi!"
"Nhưng mà, còn chưa xem xong..." Đường Đường có chút chần chờ.
Ba mẹ không phải là đều thích những đứa bé ngoan chăm chỉ đọc sách sao? Hắn phải ngoan đúng dịp, hiếu học một chút mới tốt!
"Không được, không cho xem nữa! Con đã xem nửa giờ rồi! Trẻ con phải vui chơi giải trí! Đọc sách làm gì chứ!" Diệp Oản Oản trực tiếp nắm tay cậu bé đi về phía rừng cây.
"Cục cưng, nhìn đây này!" Diệp Oản Oản chỉ chỉ vào cái siêu cấp đại xích đu.
"Mẹ, đây là cái gì?" Cậu bé đầy hoài nghi nghiêng đầu một chút hỏi.