---
Nghe Thất Tinh nói vậy, Diệp Oản Oản gật đầu một cái, nói chung cũng rảnh rỗi mà, diễn trước với Thất Tinh một phen vậy.
"Kịch bản của cậu tôi cũng đã viết rồi..." Diệp Oản Oản hướng về Thất Tinh mở miệng nói.
"Phong tỷ, không cần kịch bản, chỉ là diễn thôi mà, cũng không cần phiền toái vậy." Thất Tinh thản nhiên nói.
"Lão Thất, Phong tỷ ngay cả tôi cũng đều không hài lòng! Đừng nói chi là cậu, cậu chờ đó mà bị nghe chửi đi! Còn không thèm chuẩn bị kịch bản, thật là làm phách mà!" Bắc Đẩu bĩu môi.
Diệp Oản Oản trước tiên xóa video của Bắc Đẩu vừa diễn. Đối với Thất Tinh, Diệp Oản Oản cũng hơi yên tâm một chút. Tối thiểu Thất Tinh so với Bắc Đẩu đáng tin hơn phần nào, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
...
"Ngươi chính là Thất Tinh của Không Sợ Minh?"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Thất Tinh ở phía trước, mặt không đổi sắc, nói.
Nghe tiếng, Thất Tinh xoay người lại, con ngươi hiện ra một vẻ lãnh đạm, đảo mắt lườm Diệp Oản Oản.
"Không biết các hạ tìm ta, là có ân oán gì?" Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lãnh đạm thờ ơ lên tiếng.
"Không phải là oán, cũng không phải là ân, chuyện công mà thôi." Diệp Oản Oản nói.
"Nhìn trang phục của các hạ, hẳn là lính đánh thuê của học viện Xích Diễm rồi?" Thất Tinh dửng dưng một tiếng: "Ngày trước, tam đại học viện lính đánh thuê của Độc Lập Châu cũng có người đi tìm ta. Nhưng ta còn sống, bọn họ đều đã chết hết, các hạ còn muốn tiếp tục không?"
"Bớt nói nhảm đi, nhiệm vụ của ta, chính là đánh ngươi một trận!" Diệp Oản Oản cười lạnh.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản bên này vừa mới nói xong, toàn thân Thất Tinh trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ không thấy đâu. Hắn bước tới một bước, lập tức dời tới bên người Diệp Oản Oản, trong miệng không nói lời nào, đưa tay liền hướng về Diệp Oản Oản chộp tới.
Diệp Oản Oản thần sắc hơi kinh ngạc. Tiểu tử này, diễn cũng được à nha…
Lúc này, thân hình Diệp Oản Oản đảo sang một bên, bàn tay phải của hai người, hung hăng đập vào nhau.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Trong miệng Bắc Đẩu phát ra âm thanh đầy quỷ dị.
Diệp Oản Oản: "..."
Thất Tinh: "..."
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản thề, nếu như trong tay mình có đao, nhất định sẽ đem Bắc Đẩu chém chết tươi.
Hai người tận lực không để Bắc Đẩu ảnh hưởng, tiếp tục đối chiến.
"Ầm ầm ầm ầm! Đoàng đoàng đoàng! Bép bép!"
Nhưng mà, âm thanh trong miệng Bắc Đẩu lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng quỷ dị.
"Ngươi con mịa nó nếu như không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta ngày hôm nay nếu như không đánh chết ngươi, ta cũng không phải là Phong tỷ của ngươi!" Diệp Oản Oản trực tiếp ngừng diễn, một cái liền nhéo tai phải Bắc Đẩu, đem Bắc Đẩu kéo qua.
"Tôi cũng rất muốn biết, cậu đang làm gì?" Thất Tinh nhìn chằm chằm Bắc Đẩu lúc này mặt đầy ủy khuất, mở miệng nói.
"Tôi... Tôi đang lồng tiếng cho cậu và Phong tỷ mà!! Có vấn đề gì không...? Tôi thấy hai người đánh nhau không có khí thế gì cả, song chưởng của hai người đụng vào nhau đều không có tiếng động gì. Đáng lẽ phải là “ầm ầm”, còn có “bép bép bép”, hoặc là “bịch bịch”! Cũng nhờ tôi phối âm đấy..." Bắc Đẩu vội vàng giải thích.
"Có đao không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh.
"Không có!" Thất Tinh lắc đầu một cái: "Bất quá... Đệ có thể đi lấy!"
"Đừng mà, cùng lắm đệ không lồng tiếng nữa..." Bắc Đẩu vội vàng nói.
"Nếu như ngươi lại xuất hiện ở trong ống kính của chúng ta, tiếp tục cái gọi là lồng tiếng, ngươi sẽ bị ta và Thất Tinh đánh chết tươi, hiểu chưa?" Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi.
"Hiểu rồi hiểu rồi... Đệ bảo đảm chỉ ngồi ở một bên, cũng không nhúc nhích lấy một cái!" Bắc Đẩu liền vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
Lần này, Bắc Đẩu đã có kinh nghiệm, không tiếp tục làm loạn, chỉ là ngồi ở một bên cách xa xa ngắm nhìn, thậm chí cũng không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng.
Nửa giờ sau, vai diễn của Diệp Oản Oản và Thất Tinh rốt cuộc cũng kết thúc.