---
Nhiếp Vô Danh trực tiếp ngây dại: "Ặc... Một loại phương thức giải Cổ độc... khác…"
Thật lâu Nhiếp Vô Danh mới nghe ra được ý tứ của Diệp Oản Oản.
Đệt! Nhưng mà Cổ độc nhánh lại…ở trên người của Tu La Chủ đấy!
Nhiếp Vô Danh nửa ngày mới nói ra được một câu: "Không hổ là em gái tôi... Thật là lớn mật!"
Diệp Oản Oản: "Cảm ơn đã khen ngợi, tôi còn có việc đây, bái bai ~ "
Nhiếp Vô Danh: "Hic! À ờ thì là..."
Diệp Oản Oản: "Lại làm sao nữa?"
"Hic hic, chuyện đó…chuyện đó..." Biểu cảm của Nhiếp Vô Danh không biết tại sao lại trở nên có chút nhăn nhó, "Hữu Danh muội muội... Cô có thể... có thể..."
Diệp Oản Oản vẫn thực sự hiếm khi nhìn thấy bộ dáng nhăn nhó như vậy của Nhiếp Vô Danh, buồn cười nói, "Có thể làm cái gì?"
Nhiếp Vô Danh: "Có thể …lại gọi tôi một tiếng anh trai?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhiếp Vô Danh vội vàng giải thích, "Khục khục, tôi cảm thấy là cô nên gọi tôi là anh đi, nghe đặc biệt lọt tai..."
Diệp Oản Oản ánh mắt ôn nhu, ngay sau đó tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía “người anh trai” đáng thương, "Gọi là anh? Được thôi! Một chữ một khối vàng thỏi!"
Nhiếp Vô Danh sợ ngây người: "Đệt! Một chữ ngàn vàng, cô ăn cướp sao?"
Diệp Oản Oản ha ha cười ra tiếng.
Nhiếp Vô Danh nghiến răng: "Cô chờ đó, chờ tôi góp đủ gia sản nghìn tỷ, muốn nghe bao nhiêu tiếng liền có thể nghe bấy nhiêu tiếng!!"
"Được nha! Tôi chờ!"
Diệp Oản Oản vừa rời đi, vừa đưa lưng về phía Nhiếp Vô Danh vẫy tay chào một cái. Nàng còn phải tiếp tục chiến dịch tấn công “thuốc giải” của nàng nữa…
Hôm nay lối đi ở chung quanh đây đều rất chật chội, Diệp Oản Oản đoán chừng Tu La Chủ đi không được bao xa.
Quả nhiên, Diệp Oản Oản đi một vòng liền thấy được một chiếc xe màu đen đang chậm rãi len lỏi trong đám người đông đúc cách đó không xa.
Diệp Oản Oản trực tiếp chạy lại trước xe, ngăn cản đường đi của chiếc xe kia, sau đó, gõ cửa sổ xe một cái.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đen trầm của Khương Viêm, "Tại sao lại là ngươi?"
Diệp Oản Oản không để ý hắn ta, cánh tay để ngang lên cửa sổ xe, nhìn về phía chàng trai đang ngồi ở ghế sau, "Tu La Chủ đại nhân, buổi tối có rảnh không? Cùng uống một ly?"
Nơi ghế sau, sắc mặt nam nhân ẩn núp ở trong bóng tối không nhìn rõ.
Không đợi Tu La Chủ nói chuyện, Khương Viêm đã bùng nổ rồi, "Bạch Phong! Ngươi tìm chết!!!"
Nữ nhân này lại còn dám khiêu khích! Ai cho cô ta lá gan!
Diệp Oản Oản cười híp mắt hướng về Khương Viêm nhìn một cái.
Khương Viêm đón lấy nụ cười đó, có một loại dự cảm xấu. Nhưng thời điểm hắn phản ứng lại, đã không còn kịp rồi, Diệp Oản Oản đột nhiên giữ lấy chiếc cổ của hắn, tỏ vẻ đầy tiếc nuối mở miệng nói, "Haizz, nếu như Tu La Chủ đại nhân không chịu, chỉ sợ vị thuộc hạ trung thành này của ngài, liền khó lòng mà giữ được cái mạng nhỏ này nha!"
Khương Viêm vạn vạn không ngờ tới, đối phương lại còn có thể vô sỉ tới mức này. Dầu gì cũng là thủ lĩnh một phương đi, loại chuyện ăn hiếp lính lác như này cũng đều làm được?
Khương Viêm quả thật là đều nhanh muốn tức điên rồi, "Bạch Phong, ngươi quả thật là mơ mộng hão huyền! Ngươi cho rằng chủ thượng sẽ bị loại thủ đoạn tiểu nhân vô sỉ vụng về này của ngươi uy hiếp sao? Ta coi như dù chết, cũng sẽ không để cho chủ thượng bị ngươi..."
Lời Khương Viêm còn chưa dứt, một giây kế tiếp, cửa xe phía sau mở ra, đôi chân dài nam tính của chàng trai bước xuống xe.
Con ngươi không chút tình cảm nào của chàng trai xẹt qua trên người cô gái, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cái tay của Diệp Oản Oản vừa đụng chạm một người nam nhân khác, "Thả người!"
Diệp Oản Oản chúm môi cười một tiếng, lập tức vô cùng nghe lời, đem người buông lỏng, ném một cái vào trong xe, thoắt cái liền đi tới bên cạnh chàng trai, "Được thôi!"
Thời khắc này Khương Viêm trơ mắt nhìn chủ thượng vì chính mình lại có thể thỏa hiệp đối với yêu nữ, quả thật là rơi nước mắt vui mừng...
Vạn vạn không ngờ tới, hắn ở trong lòng chủ thượng, lại có thể quan trọng đến như vậy!