Editor: Hyna Nguyễn
————————————————–
Nghe được câu mà Tư Dạ Hàn nói “Anh đồng ý” kia Diệp Oản Oản tỏ vẻ một mặt mộng bức.
Cô vừa nói cái gì a?
Rõ ràng mới vừa rồi anh còn coi tiền tài là cặn bã, làm sao tại lúc cô không giải thích được liền thuyết phục được anh rồi?
Chẳng lẽ cũng bởi vì câu chỗ béo bở không cho người ngoài kia sao?
Vốn là hôm nay cô nghĩ coi Tư Dạ Hàn thành nhà đầu tư, mô phỏng diễn tập một cái, dù sao nếu như cô có thể thành công hạ gục thuyết phục được một đại boss như Tư Dạ Hàn thì còn có ai mà cô nói không được chứ?
Kết quả, cái người này hoàn toàn không dựa theo suy nghĩ của cô mà làm việc, cô bận rộn thuyết trình nửa ngày như vậy, hoàn toàn không có ý định xem xét a.
Diệp Oản Oản gục đầu than thở, cái kịch bản này không phải là do cô tạo ra hoàn toàn, nhưng cô lại muốn dung nó để đi dò hỏi một người mỗi ngày kiếm được 100 triệu cho nên dù người đó có thấy trên đường rớt một chút tiền thì người đó sẽ nhặt sao? Khẳng định là không rồi.
Tư Dạ Hàn dùng một chiếc bút máy khoanh lại một cái trên kịch bản rồi nói: “Em muốn bao nhiêu?”
Cái giọng nói muốn bao nhiêu tùy tiện này là náo đến dạng nào a?
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Kim chủ nào đó đang ở trước mắt cô: “Anh thật sự là muốn đầu tư à?”
Đây không phải là chính mình đánh mặt mình sao?
Biểu tình của Tư Dạ Hàn rõ ràng có chút không được tự nhiên, vẫn còn bày ra một biểu tình “Quy tắc bản tôn lập ra, bản tôn muốn thay đổi liền đổi”: “Làm sao vậy?”
Diệp Oản Oản thấy vậy không nhịn được bật cười, một tay nâng cằm lên, cười híp mắt nhìn người đàn ông trước mắt nhìn như cao lãnh, lại ngạo kiều lại im lìm nói: “Bảo bối a, anh làm sao đáng yêu như thế a?”
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn nhất thời cứng đờ, kinh ngạc nhìn biểu tình lười biếng chế nhạo của cô.
Diệp Oản Oản thả kịch bản trong tay xuống, mở miệng cười nói: “Không phải là anh muốn dạy em, không phải là anh muốn cho em tự mình rèn luyện, để cho em có thể một mình đảm đương, một ngày kia chính mình cũng có thể ứng đối hết thảy sao?”
Nghe hai chữ “Tự mình” trong miệng Diệp Oản Oản, vành môi của Tư Dạ Hàn càng thêm thẳng băng.
Nếu như có thể anh làm sao có thể nguyện ý để cho cô tự mình đối mặt chứ, thậm chí anh còn hy vọng cô cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, trái tim của Diệp Oản Oản vô cùng đau đớn như bị một trận côn trùng gặm nhấm vậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía anh, mở miệng nói: “Tư Dạ Hàn, tương lai, nếu như anh không ở bên cạnh em, em sẽ chiếu cố chính mình thật tốt, cố gắng làm được như hy vọng của anh, nếu như, anh tại …”
Diệp Oản Oản dừng một chút, tiếp tục mở miệng: “Em cũng hy vọng, có thể cùng anh đứng sóng vai.”
Tiếng nói của Diệp Oản Oản rơi xuống trong nháy mắt, trong ánh mắt của Tư Dạ Hàn giống như có khói lửa đầy trời, bàn tay rộng lớn bỗng nhiên giữa đầu của cô lại, dùng sức hôn lên môi của cô, bởi vì mới vừa tắm xong, đầu của Tư Dạ Hàn hơi ướt, không khí mát lạnh nương theo hơi nước ướt át dây dưa liên tục, nơi thân thể cô bị đụng chạm giống như dấy lên một đám lửa nhỏ lồng ngực hô hấp càng ngày càng ít, chờ thời điểm rốt cuộc có thể hô hấp, Diệp Oản Oản vừa nhấc mắt liền đối mặt với con ngươi của người đàn ông ở phía trên cô như vòng xoáy phảng phất có thể đem linh hồn của cô đều hút vào trong đó, Diệp Oản Oản bị đè ở trên ghế sa lon mềm mại, tóc của Tư Dạ Hàn ướt át mà xốc xếch, quần áo ngủ mới vừa động đã có chút ít phân tán, lộ ra một mảnh ngực mặc dù bởi vì bị bệnh mà quá độ trắng nõn nhưng cũng không lộ vẻ yếu đuối, đi xuống dưới là đường cong cực kỳ đẹp đẽ cùng cơ bụng vốn sẵn có lực. Diệp Oản Oản vội vàng lắc đầu một cái, để cho mình từ trong một màn sắc đẹp này ổn định lại: “Uhm, thầy thuốc Tôn nói, thân thể của anh chưa hoàn toàn khôi phục như trước, không thể vận động dữ dội a.”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, sắc mặt nhất thời cứng đờ, đáy mắt một mảnh âm trầm đầy vẻ áo não.
Diệp Oản Oản thấy vậy bật cười, ngón tay sờ vào bên trong mái tóc ngắn đen nhánh trấn an mà xoa xoa: “Cuộc sống tương lai còn dài mà, tương lai còn dài mà!”