---
Gào!
Chuyện gì xảy ra!
Làm sao đột nhiên nhịp tim lại nhanh đến như vậy!
Sao lại có cảm giác Diệp Bạch như vậy... như vậy khiến cho hắn không dời mắt nổi...
Làm sao bị chửi như chó, còn bị buộc phải chịu đựng gian nan, lại muốn được nghe chửi thêm mấy lần…
Sợ là mình cong rồi!!!
Không đâu!! Hắn chính là trai thẳng, so với sắt thép còn thẳng hơn!
Nhất định là bởi vì nguyên nhân Diệp Bạch khá giống với mứt hoa nhỏ mà thôi…
Diệp Oản Oản thấy Cung Húc đứng đó ngẩn người, tức giận đạp hắn một cái, "Tôi nói chuyện cậu có nghe hay không?"
Đệt! Bị đạp làm sao lại cũng vui vẻ như vậy...
Hắn có phải là bị bệnh thần kinh rồi hay không?
Cung Húc lầu bầu mở miệng: "Tôi không đi!"
Diệp Oản Oản trên trán gân xanh nổi lên: "Được! Cậu không đi đúng không? Tôi đây đi tìm người khác tới diễn!"
"Gào, không được…!!!" Cung Húc nhất thời một tay đem bắp chân của Diệp Oản Oản đã quay người bước đi ôm lấy, thổn thức không thôi mở miệng, "Diệp ca, anh tại sao lại phũ như vậy! Anh không thể dỗ dành người ta một chút được hay sao?"
Diệp Oản Oản khóe miệng co giật, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn muốn được người khác dỗ?"
Cung Húc: "Người ta còn nhỏ mà..."
Diệp Oản Oản: "..."
Cung Húc rũ đầu xuống, biểu tình giống như con chó nhỏ lạc đường, ngồi xổm ở nơi đó dòm nàng: "Diệp ca, vậy anh cảm thấy tôi nên làm như thế nào?"
Diệp Oản Oản lập tức trả lời: "Dĩ nhiên là ngoan ngoãn đi vào trong huấn luyện, diễn tốt bộ phim này!"
Cung Húc nhất thời cảm thấy mình bị lừa, "Anh chính là đang gạt tôi vào lăn bùn!"
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, "Cậu thực sự coi giải Ảnh Đế dễ lấy như vậy sao? Trong lòng có thể có chút cân nhắc hay không?"
"Chỉ biết làm hung làm dữ với tôi thôi! Rõ ràng mỗi lần đối xử với Lạc Thần đều ôn nhu như vậy..." Cung Húc biết tính tình của Diệp Oản Oản, cũng không dám làm quá lố, thỏa hiệp mở miệng nói, "Tôi có thể ngoan ngoãn đi huấn luyện, nhưng tôi có thể nói một yêu cầu được không?"
Diệp Oản Oản liền nhìn thấu hắn muốn nói cái gì, "Không cần phải nói, không thể gặp được mứt hoa nhỏ lúc này."
Tâm tình của tên này không ổn định y như là tàu lượn siêu tốc, ai biết được nếu bây giờ hắn biết được chân tướng sẽ phát sinh chuyện gì.
Cung Húc nhất thời mặt đầy tuyệt vọng, ngồi chồm hổm dưới đất, "Tôi đây há chẳng phải là đời này đều không thấy được mứt hoa nhỏ rồi sao?"
Cung Húc đem đầu chôn vào trong gối, nhỏ giọng thầm thì, "Thật ra thì tôi biết, Diệp ca ca anh vì tôi đã hao hết tâm tư. Bộ phim này tôi có thể diễn tốt nửa phần đầu, là bởi vì có thể lột tả bản chất đem vào trong diễn xuất, nhưng còn phía sau... Tôi biết là tôi không có khả năng đoạt giải Ảnh Đế...
Hic, tại sao ban đầu tôi lại nói không lấy được Ảnh Đế liền đi ăn cứt chứ!? Biết vậy đã nói là sẽ mặc đồ con gái là được rồi…"
"Khi cậu nói làm sao lại không suy nghĩ đến hậu quả một chút?" Diệp Oản Oản không biết nói gì.
Cung Húc: "Hic, nhất thời lỡ gáy như dế kêu rồi, ai ngờ đâu gáy quá lố..."
Diệp Oản Oản nhìn Cung Húc một cái, biết chính mình cần cho hắn thêm một liều thuốc nặng đô hơn…
Cung Húc cái tên này ham chơi nhất, nếu đã nói như vậy...
Ánh mắt Diệp Oản Oản hơi đổi, sau đó mở miệng nói, "Vậy thế này đi, hai chúng ta cũng đánh cược."
Cung Húc nhất thời nhìn sang, "Đánh cược cái gì?"
"Nếu như cậu thua, không lấy được Ảnh Đế, cậu mặc đồ con gái." Diệp Oản Oản mở miệng.
"Nếu như tôi thắng thì sao?" Cung Húc lập tức hỏi.
Diệp Oản Oản không chút do dự nói: "Nếu là cậu thắng rồi, tôi mặc đồ con gái."
Trong nháy mắt khi lời này của Diệp Oản Oản rơi xuống, Cung Húc nhất thời trợn to hai mắt, "Mịa nó! Chơi lớn như vậy sao?"
"Đánh cược không?" Thấy Cung Húc tinh thần tỉnh táo, Diệp Oản Oản nhíu mày.
Cung Húc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Oản Oản, tưởng tượng một chút bộ dáng hắn mặc đồ con gái, thần sắc kinh ngạc. Sau đó không biết tại sao, lỗ tai đột nhiên càng ngày càng nóng.
Cung Húc vội vã chà xát khuôn mặt, phục hồi lại tinh thần, lúc này mở miệng nói: "Đánh cược, đánh cược! Nếu là tôi thắng anh liền mặc đồ con gái, đây chính là anh tự nói đó nha!"